Sau Khi Gặp Mặt

Chương 42 : Cùng ăn cơm nhé?

Ngày đăng: 11:36 18/04/20


Bị Lương Viễn Triết ôm vào ngực, Mục Nhiên thật hạnh phúc, như cún con cọ cọ hắn.



Lương Viễn Triết cúi đầu, hôn thật mạnh lên đôi môi khiến mình ngày đêm mong nhớ, triền miên quyến luyến, cả hô hấp đều trở nên nặng nề. Hương vị của bảo bối thật sự quá mức ngọt ngào, nhịn không được liền vói tay vào áo lông của cậu, lướt qua thắt lưng mềm mại tinh tế, không nặng không nhẹ nhéo một chút.



Mục Nhiên nhất thời toàn thân mềm nhũn, mặt cũng hồng hồng.



“Làm sao vậy?” Lương Viễn Triết cười khẽ, biết rõ thân thể cậu mẫn cảm, lại vẫn có ý xấu mà vuốt ve.



“Khó chịu…” Giọng Mục Nhiên nhỏ nhỏ, có chút ý tứ cầu xin.



“Muốn sao?” Lương Viễn Triết cắn cắn lỗ tai cậu, thanh âm thực ái muội.



Mục Nhiên chôn đầu trong lòng hắn, lỗ tai vốn trắng nõn lại trở nên đỏ hồng như máu.



“Anh đi hỏi bác sĩ tình huống của em một chút, được không?” Lương Viễn Triết không khi dễ cậu nữa. “Nếu không có việc gì thì chúng ta xuất viện.”



“Ừ.” Mục Nhiên thật sự rất nghe lời.



Nhìn bộ dáng nhu thuận của bảo bối nhà mình, trong lòng Lương thiếu gia meo meo kêu, đôi mắt ánh lên màu xanh đói khát.



Thừa dịp Lương Viễn Triết đi tìm bác sĩ, Mục Nhiên gọi điện cho Lục Vũ Hạo, nói bản thân muốn xuất viện.



“Một mình cậu thì xuất viện thế nào được?” Lục Vũ Hạo đang ở siêu thị mua hoa quả, nghe cậu nói như vậy bèn nhíu mày.



“Bạn tôi tới đón tôi, lần này thật sự cám ơn cậu.” Giọng điệu Mục Nhiên tuy rằng rất lịch sự, lại có một chút cảm giác kháng cự rõ rệt.



“… Được rồi.” Lục Vũ Hạo đoán được “bạn” trong lời của cậu là ai, cười có chút tự giễu, rõ ràng người kia không thích mình, lại vẫn nhịn không được mà lại gần, bị cự tuyệt cũng coi như là xứng đáng.



Mục Nhiên tắt điện thoại, cảm thấy có chút có lỗi với hắn.



Lương Viễn Triết đăng kí xong thủ tục xuất viện của Mục Nhiên, đẩy cửa ra thấy cậu đang ôm chăn, ngốc ngốc ngơ ngác ngồi ở trên giường, vì thế vui vẻ nghiêng người qua cắn cắn. “Bảo bối làm sao vậy?”



“… Không có gì, bây giờ em có thể xuất viện chưa?” Mục Nhiên hoàn hồn.



“Có thể rồi, bác sĩ bảo vết thương của em không nghiêm trọng.” Lương Viễn Triết xỏ giày cho cậu. “Anh làm thủ tục rồi.”



“Anh muốn đến ở phòng ký túc xá của em không?” Mục Nhiên hỏi.



“Ký túc xá nhiều người, không thoải mái.” Lương Viễn Triết một tiếng liền cự tuyệt.
Thật sự quá xui xẻo mà! Mục Nhiên buồn bực vô cùng, lấy cây lau nhà trong toilet đi thu dọn, lại nghe có người mở cửa.



Chẳng lẽ là mẹ mình? Mục Nhiên có chút ngoài ý muốn, không phải nói đi du lịch Hải Nam rồi, sao bây giờ đã trở lại?



Từ phòng bếp ló đầu ra, lại phát hiện người đến là Lương Viễn Triết.



“Hả, sao anh lại về đây?” Mục Nhiên buồn bực.



Lương Viễn Triết nhìn thoáng qua cửa, kêu mẹ ơi.



“Mẹ?” Mục Nhiên kinh hoảng, còn chưa kịp hỏi gì, đã nhìn thấy mẹ Lương đi đến, vì vậy cả người đều ngơ ngác.



“Mẹ anh nói muốn đến thăm em.” Lương Viễn Triết thật cẩn thận giải thích.



“A, dì khoẻ ạ.” Mục Nhiên khẩn trương, tay cũng không biết để chỗ nào.



Mẹ Lương vừa vào trong nhà, đã ngửi thấy mùi mì ăn liền, nhìn thấy tay phải bị băng bó của cậu, trong lòng có chút xót xa.



“Dì ngồi đi ạ, con lấy nước cho dì.” Mục Nhiên luống cuống tay chân.



Lương Viễn Triết đi theo vào phòng bếp, liền nhìn thấy trên mặt đất đầy mì, nhất thời nhíu mày thật chặt.



“Vừa rồi không cẩn thận.” Mục Nhiên nhỏ giọng giải thích.



Lương Viễn Triết xoa xoa đầu cậu, vươn tay ôm cậu vào lòng, trong lòng có chút chua xót. Với cá tính của mình, làm sao có thể để cậu uỷ khuất như vậy được, nhưng phía khác lại là cha mẹ ruột thịt của mình, đến tột cùng phải làm gì bây giờ?



Mẹ Lương nhìn hai người trong bếp, thở dài thật sâu.



Sau khi uống trà, mẹ Lương chủ động mở miệng, bảo Mục Nhiên đến nhà ăn cơm.



“Con?” Mục Nhiên ngoài ý muốn, cũng nhiều ít có chút không yên, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đáp ứng, không dám nói lời cự tuyệt.



“Không sao đâu, chỉ là đến ăn một bữa cơm thôi, đừng khẩn trương được không?” Lương Viễn Triết nhỏ giọng an ủi cậu.



Mục Nhiên gật đầu, tay lại không biết nên đặt ở đâu.



Làm sao không khẩn trương cho được…