Sau Khi Gặp Mặt

Chương 44 : Hứa hẹn một đời

Ngày đăng: 11:36 18/04/20


Ở quân doanh ngàn dặm xa xôi, Lương Viễn Triết cũng đang rất sốt ruột. Hai năm trước bản thân mình đang theo học đại học lại trực tiếp nhảy vào quân doanh, sau đó lại bị chuyển tới đội đặc chiến tiền tuyến, cho nên cơ hội liên lạc với Mục Nhiên càng ngày càng ít, nhung nhớ thì càng lúc càng nhiều.



Hình hai người chụp chung trong ví, không biết đã nhìn bao nhiêu lần. Hai ba năm dài không gặp mặt, không biết bảo bối có cao lên chút nào không, không biết có còn giống như trước đây, cho dù tức giận bực bội cũng sẽ không phát hoả, lúc vui vẻ ánh mắt còn có thể cong cong thành hai vầng trăng khuyết.



“Lương Viễn Triết, bạn gái cậu rốt cuộc là người như thế nào, vì sao lại không cho chúng tôi xem được?” Có chiến hữu ồn ào.



“Vì sao phải cho cậu xem?’” Lương Viễn Triết hoàn hồn, thả ví tiền vào trong túi quần.



“Xì, keo kiệt.” Chiến hữu bất mãn. “Chẳng lẽ khó nhìn lắm sao?”



“Vợ của lão tử, làm gì có chuyện khó nhìn.” Lương Viễn Triết nghĩ trong lòng, bảo bảo dễ nhìn biết bao nhiêu!



“… Đã hai năm không gặp rồi, cậu một chút cũng không lo lắng sao?” Chiến hữu chua giọng. “Nói không chừng khi cậu trở về, cô ấy đã kết hôn rồi.”



Lương Viễn Triết nghe vậy bật cười, đừng nói là hai năm, cho dù là mười năm hai mươi năm, vật nhỏ ngốc ngốc hồ hồ kia, nhất định cũng sẽ nghiêm túc đợi mình về nhà!



Huấn luyện viên của hắn trong lòng thực tiếc hận, một mầm non rất tốt lại xuất ngũ mà về nhà, nói thể nào cũng không lay chuyển được.



Lương Viễn Triết hiểu rõ suy nghĩ của huấn luyện viên, cũng vô cùng cảm kích ý tốt của hắn, nhưng vẫn là cố chấp không chịu thay đổi quyết định.



Từ quân doanh đến đội đặc chiến là giấc mộng từ nhỏ của mình, nhưng không phải là để theo đuổi cả đời. Hiện tại giấc mộng hoàn thành, chính mình cũng nên bắt đầu một cuộc sống khác.



“Bảo bảo, anh sắp về rồi.” Lương Viễn Triết cười nói điện thoại. “Có nhớ anh không?”



“Có!” Mũi Mục Nhiên cay cay, rất muốn khóc lại rất muốn cười, một câu cũng nói không được.



“Ai nha anh đừng khóc!” Bạn cùng phòng Hạ Tiểu Mộ luống cuống tay chân, đưa khăn tay cho cậu lau nước mắt.



Ngắt điện thoại, Mục Nhiên vui vẻ như đang bay, nhìn Hạ Mộ ngây ngô cười.



Hạ Tiểu Mộ nổi da gà, ô ô ô… Người nói chuyện yêu đương thật là đáng sợ!



Cuối cùng một tháng trôi qua, tựa hồ còn dài lâu hơn những năm trước đó, Mục Nhiên cả nằm mơ đều mơ thấy Lương Viễn Triết, khi tỉnh dậy đều trằn trọc không yên cả đêm.



Thật vất vả mới đến cuối tháng, Lương Viễn Triết lại gọi điện thoại tới, nói tạm thời phải về nhà ông trước. Mừng thọ ông nội 80 tuổi, hắn không thể vắng mặt.



“… Ừ, em biết rồi.” Mục Nhiên lòng tràn đầy thất vọng, còn có một ít chua xót. Nếu mình là con gái, hẳn là hắn có thể đưa mình cùng về nhà rồi.



“Ngoan, chờ anh vài ngày được không?” Nghe giọng cậu trầm lại, Lương Viễn Triết áy náy.



Mục Nhiên tuy rằng biết hắn không sai, biết hắn cũng thực bất đắc dĩ, nhưng lại không có biện pháp nào để hoàn toàn không buồn. Chính mình lòng tràn đầy chờ mong và vui mừng, kết quả lại luôn bị một lý do nào đó dập tắt.
“… Thật có lỗi, là tôi nóng vội.” Giọng nói Lương Viễn Triết lạnh tanh, xoay người rời khỏi khu du lịch.



Lục Vũ Hạo thu lại vẻ tươi cười, nhìn xa xa ngẩn người.



Vốn dĩ mình vẫn có chút chời đợi, nhưng nhìn ánh mắt vừa rồi của Lương Viễn Triết, hẳn là cả đời hắn cũng sẽ không buông tay đâu.



Mà cùng lúc đó, Mục Nhiên đang ở bờ biển phía tây bắc của Pháp, phơi nắng phơi gió.



“Anh.” Lạc Tiểu Tịch cười tủm tỉm lại gần.



“Sao vậy?” Mục Nhiên xoa xoa đầu nhóc.



“Em nói cho anh một bí mật nha!” Lạc Tiểu Tịch mím mím môi.



“Cái gì?” Mục Nhiên không hứng thú lắm.



“Đổi một viên chocolate nhé!” Bé mập thừa dịp tư lợi.



“Vậy anh không nghe.” Mục Nhiên đem chocolate nhét vào miệng mình.



Nhìn viên chocolate cuối cùng bị ăn luôn, bé mập cõi lòng tan nát thành từng mảnh từng mảnh, sao anh ấy một chút cũng không tò mò chứ?



“Em muốn nói, quan vệ của cha anh và chú phải không?” Mục Nhiên bĩu môi, đồ ngốc cũng nhìn ra được!



“Oa, anh cũng biết rồi sao?!” Lạc Tiểu Tịch sùng bái, ai nha người học giỏi vật lý, quả nhiên đều thực thông minh!



Mục Nhiên vô lực, dọc theo đường đi biểu hiện rõ ràng như vậy, người mù cũng thấy rõ được.



“Vậy anh không phản đối? Bọn họ đều là đàn ông nha!” Lạc Tiểu Tịch nhắc nhở.



“Có sao đâu mà.” Mục Nhiên ghé vào tấm đệm trên ghế, ở trên bãi cát nhàm chán vẽ hình người nhỏ.



Có chút muốn trở về…



—————-



Chú thích:



(1) Ferrero: Hãng chocolate Ý.