Sau Khi Giết Ông Xã Trong Game 5 Lần

Chương 17 :

Ngày đăng: 19:29 20/04/20


Quý Dương vui vẻ để điện thoại xuống, trượt con chuột tiếp tục đọc bài post chưa đọc xong vừa nãy.



Chỉ một lát, bài post đó đã từ khoảng 1500 đến 2500 lượt comment. Ngôn ngữ các nước thông qua hệ thống phiên dịch chuyển thành tiếng Trung và thuật ngữ game phù hợp, đọc không có chút chướng ngại.



“Cho nên nói, hệ thống đã cao như vầy rồi, còn cần thi cấp 4-6 đày đọa người ta làm gì…” Quý Dương lẩm bẩm, click xóa comment dưới mười lăm chữ và comment bị hệ thống tự động đánh giá là có chứa tính chất công kích, rồi lại nhanh chóng lướt xuống xem.



Một đường đều là quan điểm tán thành, phản đối hoặc quan sát, khoảng chừng hai ngàn comment bỗng nhiên có một người giấu tên bình luận.



Giấu tên: Thật ra nên nói sao đây, người bên ngoài nhìn qua rất lạnh nhạt cũng không nhất định là lạnh nhạt với tất cả mọi người. Lúc tui chưa hẹn hò với bạn trai tui, anh ấy rất cao lãnh, phải kéo như điên… Khụ, kết quả không nghĩ tới sau này tụi tui ở bên nhau, thật sự! Chưa tới một tuần, anh ấy đã dính người như điên rồi! Nhưng khi đối ngoại anh ấy vẫn giống như trước. Cho nên tui thấy vụ này nói cũng không chắc đúng.



Dưới lầu có không ít người trích dẫn comment này.



Một con cá nhỏ: Wow, thuộc tính này có cảm giác ngọt ghê.



David_XX: Có lý chút chút.



Sau đó, hướng đi của bài post này bắt đầu đi lệch hoàn toàn, trở thành “Hai, ba chuyện hằng ngày của tui và đối tượng của tui”.



Nhưng vào lúc này, điện thoại Quý Dương reng, cậu cúi đầu nhìn, là Tần Lộ Dịch lúc nãy không rep đột nhiên giờ rep.



Tần Lộ Dịch: Không thích lẩu.



Với Tần Lộ Dịch bây giờ, ăn đất còn không làm người tức hơn là ăn lẩu.



Trên đời này còn người không thích lẩu á? Đúng là phản nhân loại, Dương lẩu muốn lật bàn.



Quý Dương nằm gục xuống bàn một tay đỡ điện thoại, nghiêng đầu nhìn màn hình, suy nghĩ chút rồi trả lời hắn.



Tục tưng Dương Dương: Vậy em thích ăn gì, anh theo em.




“Mấy hôm trước mẹ biểu ba con đi rút ba tờ một ngàn về, ổng mắt mờ nên bấm thêm một con số không, lại không biết gửi vào lại, mang về hết, mẹ nói ổng ngốc ổng còn giận mẹ.” Mẹ Quý Dương nói rồi xoa đầu con trai mình, “Nếu không đủ thì nói với mẹ, theo đuổi bạn trai xài thêm ít tiền cũng không sao.”



Quý Dương thấy hành động theo đuổi của mình chẳng có tí tiến triển, bị tiền đập tới sung sướng.



Ba Quý Dương đi ngang qua cửa phòng Quý Dương, vừa vặn nghe thấy đoạn tố cáo ông của mẹ Quý Dương, lập tức lớn tiếng phản bác: “Ai nói tôi không biết gửi vô, tôi chỉ là lười gửi, bà mà nói lung tung nữa là mai tôi không đi mua đồ ăn.”



“Tôi giỡn chút thôi ông cũng đừng coi là thật chứ.” Mẹ Quý Dương đẩy ông ra ngoài, “Đừng làm phiền con trai nghỉ ngơi, đi ra cái đi.”



Chờ họ đi, Quý Dương lập tức bay nhào lên giường, khúc khích vui vẻ một lát, mở điện thoại báo tin vui cho Tần Lộ Dịch.



Tục tưng Dương Dương: Giờ anh rất giàu, hai hôm nữa mua đồ cực ngon cho em ăn. 【 Đắc chí 】



Tục tưng Dương Dương: Anh vẫn thấy lẩu ăn rất ngon, em thật sự không thích ăn lẩu à? Em thuê phòng ở bên ngoài có phòng bếp không, nếu được thì anh biết nấu lẩu đó, anh nấu lẩu cực kỳ ngon.



Một tên chỉ biết mua lẩu nổi tiếng sẵn để làm canh, lại khoe khoang chẳng biết xấu hổ.



Bên kia, Tần Lộ Dịch và Trần Uẩn đang ăn một bữa trong lúng túng đều bị tiếng thông báo bất ngờ dời tầm mắt, nhìn lại điện thoại mà Tần Lộ Dịch đặt ở cạnh.



Tần Lộ Dịch đặt dao nĩa xuống, mở điện thoại ra, trên mặt bỗng nhiên lộ chút ý cười không thể nhận ra.



Bởi vì bầu không khí thờ ơ mà rất khó chịu giữa hai người lúc nãy nên Trần Uẩn nhạy cảm bắt giữ được chút cảm xúc biến hóa của Tần Lộ Dịch, buột miệng hỏi: “Bạn gái à?”



Cô hỏi xong rồi lập tức cảm thấy mình lỡ miệng, nói chuyện quá mức đột ngột. Phần lớn đối thoại giữa Tần Lộ Dịch và cô vốn đã vô vị rồi, Trần Uẩn không hề trông mong rằng Tần Lộ Dịch sẽ trực tiếp trả lời vấn đề riêng tư của bản thân.



Nhưng chẳng thể ngờ được, cảm xúc của Tần Lộ Dịch dường như là nhờ hai tin nhắn đó mà trở nên tốt hơn.



Hắn đặt điện thoại xuống ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu bình thản nói với Trần Uẩn: “Anh ấy là nam.”