Sau Khi Mang Thai Con Của Kim Chủ, Cầu Xin Chia Tay

Chương 1 : Kế hoạch chia tay (1)

Ngày đăng: 13:52 30/04/20


Gần đây Chử Tiểu Du thường trong tình trạng mơ mơ màng màng, hay ngủ gật.



Tối hôm qua, Trịnh Tranh đi công tác trở về lập tức đến “Lồng Vàng” thăm cậu. Có lẽ là tâm tình Trịnh Tranh khá tốt, “tiểu biệt thắng tân hôn” mà đem cậu lăn giường. Chử Tiểu Du từ khi bị bao dưỡng đến giờ chưa hưởng thụ qua sự ôn nhu như vậy, cả người thoải mái dễ chịu như trên mây.



Sau đó cậu ngủ thiếp đi _(:3ゝ∠)_



Trịnh Tranh xoa đầu cậu một lát, đột nhiên Chử Tiểu Du mở to mắt, nhìn thấy Trịnh Tranh đen mặt hỏi cậu: “Tối hôm qua lại chơi game suốt đêm?”



“Không phải…” Chử Tiểu Du không nói dối, vì muốn chào đón kim chủ trở về cậu đã ngủ hẳn một ngày, không hiểu sao càng ngủ lại càng muốn ngủ, cả người đều uể oải, còn lười ăn, cậu cũng buồn bực lắm.



Trịnh Tranh xuống giường, vuốt lại tay áo bị nhăn.



Chử Tiểu Du sợ tè ra quần, cậu không dám bảo kim chủ ở lại qua đêm, đành phải mặc áo ngủ cúi đầu đi đằng sau Trịnh Tranh, giống như con rùa nhỏ đi tiễn khách vậy.



Đến thang máy, Trịnh Tranh liếc mắt cậu một cái, Chử Tiểu Du lập tức đứng nghiêm chỉnh.



Nhìn chằm chằm cửa thang máy đóng lại “Đinh” một tiếng, Chử Tiểu Du khóc không ra nước mắt.  



Sao cậu có thể ngủ được? Tại sao ngay lúc kim chủ muốn làm cậu lại có thể ngủ?



Thật không chuyên nghiệp!



Chử Tiểu Du sờ sờ móng tay, tự nhủ ngày mai nên đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, cậu còn phải nghĩ mấy trò tình thú giúp kim chủ vui vẻ nữa. Sắp đến cuối học kỳ rồi, sang năm tư phải đi thực tập… Hôm nay cậu đắc tội với kim chủ, chắc cuối năm không có tiền thưởng đâu?



Chử Tiểu Du nghĩ đi nghĩ lại, ngồi trên sofa lại lăn ra ngủ.



Hôm sau lúc mở mắt thấy mình đang nằm trên giường, chăn gối gọn gàng, Chử Tiểu Du xoa cái đầu rối bù, thầm nghĩ mình bị mộng du.



Cũng giống như những thanh niên trẻ tuổi khác, Chử Tiểu Du mỗi khi rảnh đều dùng điện thoại, ngay cả thời gian rửa mặt cũng không buông, một bên súc miệng một bên cầm lướt màn hình điện thoại. Trang chủ có tin dự báo thời tiết báo nhiệt độ giảm, hai mắt Chử Tiểu Du lập tức sáng rực lên, háo hức cực kỳ.




“Khám, khám thai?” Chử Tiểu Du cảm thấy khó để nói chuyện, ánh mắt thể hiện rõ sự giãy giụa nhìn Lâm Cận Ngôn: “Không thể phá thai sao?”



“Có thể phá, nhưng khó giữ mạng cho cả hai, một lớn một nhỏ.”



“…”



Chử Tiểu Du khó chịu cúi đầu, đứa bé sẽ thật xinh đẹp, lúc lông mi dài rũ xuống, hai mắt to híp lại, tuy không dễ thương đến vậy, nhưng trông thật yên tĩnh.



Lâm Cận Ngôn nhìn cậu, sắc mặt càng thêm khó coi.



Chính y nhìn Chử Tiểu Du trưởng thành, từ ngày bị đưa tới viện mồ côi chỉ là đứa trẻ mới năm, sáu tuổi, mặt mày tái nhợt, lúc nhìn người luôn đề phòng như mèo con, trên người cậu có rất nhiều vết thương nhưng lại không hề kêu đau. Sau khi Lâm Cận Ngôn kiểm tra mới phát hiện ra, cậu hoàn toàn không có vấn đề gì về trí tuệ, nhưng lại không nói chuyện, so với việc nuôi cậu thì nuôi một thú cưng vẫn hơn.



Thầm hít sâu trong lòng, Lâm Cận Ngôn an ủi một câu: “Tiểu Du, thật ra sinh xong không phải là không thể phẫu thuật được, vẫn còn cơ hội.”



“Thật sự?” Chử Tiểu Du khẩn cầu nhìn Lâm Cận Ngôn, dường như đặt hết hy vọng lên người y.



Lâm Cận Ngôn gõ trán cậu một cái: “Nghĩ cái gì? Cháu phải tin chú, từ giờ phải tự chăm sóc mình như bảo vật quốc gia vậy.”



Thấy Chử Tiểu Du gật đầu, Lâm Cận Ngôn híp mắt cảnh cáo: “Còn phải chú ý điểm này, trong thời gian này không được quan hệ.”



Chử Tiểu Du nghe như sấm đánh ngang tai.



Đột nhiên, điện thoại trong túi rung, Chử Tiểu Du cúi đầu nhìn túi áo, vội vã lấy điện thoại ra.



Trên màn hình là tên trợ lý của kim chủ, Triệu Tân Đức.



Sao giờ này Triệu Tân Đức lại gọi điện cho cậu?