Sau Khi Mang Thai Con Của Kim Chủ, Cầu Xin Chia Tay

Chương 23 : Kế hoạch sủng thê (3)

Ngày đăng: 13:52 30/04/20


Thật ra Chử Tiểu Du không muốn khóc, nhìn thấy kim chủ cậu chỉ muốn làm nũng, không ngờ kim chủ vừa nói như vậy cậu không nhịn được muốn khóc.



Đây có lẽ là cửa ải khó khăn đầu tiên cậu phải trải qua cùng kim chủ.



Cửa ải khó khăn này còn cực kỳ gian nan.



Chử Tiểu Du không muốn làm kiểm tra vì trong lòng cậu đã biết sẵn được kết quả, quái vật thì làm sao có thể sinh ra được một đứa trẻ khỏe mạnh. Bất cứ ai tới khuyên nhủ Chử Tiểu Du tuyệt đối không đồng ý, nhưng kim chủ là cha đứa bé trong bụng cậu.



Kim chủ có quyền lợi được biết tình trạng của đứa bé.



Nhưng có ai biết, kim chủ có ghét bỏ ba con cậu hay không? Chử Tiểu Du rất thương tâm, ôm Trịnh Tranh hôn hắn hai cái, hai mắt đẫm lệ, nói: “Được, em đi kiểm tra với anh.”



“Khóc cái gì.” Trịnh Tranh bị biểu tình sinh ly biệt tử của cậu làm hắn vừa buồn cười vừa đau lòng, cúi đầu nói bên tai Chử Tiểu Du: “Không có việc gì, ông xã đi cùng em.”



Đêm xuống, Trịnh Tranh ngủ cùng một phòng với Chử Tiểu Du.



Thời gian khá gấp, Trịnh Tranh chỉ tìm hiểu được một ít kinh nghiệm chăm sóc người đang mang thai, đầu tiên thai phụ trên năm tháng chỉ cần không bị động thai là có thể làm chuyện kia, cho nên đến hôm nay Trịnh Tranh mới thông suốt.



Còn có nhiều thứ khác cần phải thông suốt.



Đến giờ đi ngủ, Chử Tiểu Du nằm còn Trịnh Tranh ngồi ngang chân cậu.



Chử Tiểu Du mặt mũi đầy dấu chấm hỏi: “Trịnh tiên sinh ngủ bây giờ có sớm quá không ạ? Anh có cần xem văn kiện gì không?”



Trịnh Tranh cầm chân cậu đặt lên chân hắn, thản nhiên nói: “Nghiêng người nằm ngủ ngoan, đừng để ý đến tôi.”



Mặc dù Chử Tiểu Du cảm thấy rất khó hiểu nhưng vẫn nghe lời đi ngủ, một lúc sau cậu cảm giác bàn tay nóng hầm hập của kim chủ đặt trên đùi cậu, nhưng không phải là sờ nắn lúc làm tình mà là nhào nặn vuốt ve giống như mát xa.



Chử Tiểu Du sợ ngây người, không dám tin nhìn Trịnh Tranh.



Trịnh Tranh vẫn bóp chân trái của cậu, lại giúp cậu trở mình, ghé vào tai cậu thì thầm: “Ngoan, tôi mát xa cho em một lúc.”



Chử Tiểu Du ngơ ngác, như mèo con bị hù dọa.



Quả nhiên Trịnh Tranh không nuốt lời, bóp dọc theo mông xuống đùi phải, lại nâng chân cậu lên chân hắn, đem từng ngón chân vuốt ve, động tác ôn nhu nhưng vẫn dùng lực.




Chử Tiểu Du nhắm mắt lại, dưới đáy lòng thầm nhủ nói với đại bảo bối “Không có chuyện gì hết, không sao cả, cho dù con như nào thì cha và ba vẫn yêu con.”



Không biết có phải do cậu trấn an đại bảo bối có tác dụng hay không, rốt cục đại bảo bối cũng yên tĩnh, bác sĩ thành công lấy 3 mẫu nước ối, Chử Tiểu Du được Trịnh Tranh đỡ ngồi xuống, lo lắng nhìn 3 ông mẫu.



Nước ối có màu hơi vàng.



Bác sĩ giơ cái cái ống lên, nhìn thoáng qua nói: “Màu sắc không ổn cho lắm, có thai liền, khả năng thai nhi bị tắc nghẽn đường hô hấp.”



Chử Tiểu Du vội hỏi: “Nó có ảnh hưởng nặng gì không? Phải làm gì bây giờ?”



Đây là câu đầu tiên Chử Tiểu Du nói từ khi vào phòng, bác sĩ thả ống về khay đựng: “Hiện giờ chưa biết có vấn đề gì, nhưng cậu nên bảo chồng cậu phải chú ý một chút.”



Chử Tiểu Du cảm thấy khó hiểu, không biết kim chủ phải chú ý cái gì.



Do phải ở lại bệnh viện nằm quan sát nửa giờ, Trịnh Tranh còn chuẩn bị giường cho Chử Tiểu Du. Chử Tiểu Du cảm thấy bụng cậu như quả kinh khí cầu bị chọc thủng, nước ối từ bên trong theo lỗ kim mà chảy hết ra ngoài.



Cậu không dám động đậy.



Đại bảo bối nhà cậu thật mẫn cảm, biết có vật xâm nhập nhà của nó, cực kì không cao hứng mà phản kháng. Lúc Chử Tiểu Du cựa quậy muốn ngồi dậy, đại bảo bối đột nhiên đạp cậu một cái.



Chử Tiểu Du vô cùng đáng thương, nói: “Hôm nay em muốn ngủ ở đây.”



Trịnh Tranh sờ bụng cậu, cười nói: “Được, tôi nghe em.”



Chử Tiểu Du cũng không dám buông lỏng tâm trạng, ở lại bệnh viện một ngày một đời mới phục hồi tinh thần về nhà.



Bệnh viện nói ba ngày là có kết quả, Chử Tiểu Du ngày càng bất an, dù sao màu sắc nước ối có thay đổi, cậu không thể tự lừa gạt bản thân, đáy lòng thầm ôm hi vọng may mắn.



Nếu như bảo bối của cậu khỏe mạnh thì thật tốt biết bao.



Hai ngày sau, Trịnh Tranh đang xem văn kiện đột nhiên nhận được điện thoại của bệnh viện, Chử Tiểu Du vốn đang ngủ, như có ma dọa mà giật mình, Trịnh Tranh tắt chuông điện thoại nhưng cậu vẫn bị tỉnh giấc.



Cậu nghe được Trịnh Tranh “Ừ” một tiếng rồi nói “Chúng tôi sẽ suy nghĩ lại.”