Sau Khi Mang Thai Con Của Kim Chủ, Cầu Xin Chia Tay
Chương 37 : Kế hoạch kết hôn (4)
Ngày đăng: 13:52 30/04/20
Từ nhà cũ Trịnh gia đi về, Chử Tiểu Du rầu rĩ không vui.
Nói thẳng ra là Sở Tiểu Mộc còn nhỏ cũng không làm được việc gì, nhưng người đến quá đáng ghét. Chử Tiểu Du đối với cậu em trai này cũng không có cảm xúc gì nhiều, nhưng lúc này cũng không thích nó được.
Trịnh Tranh vẫn như cũ, dáng vẻ bình chân như vại: “Chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó thì đi chụp ảnh cưới.”
Chử Tiểu Du ánh mắt hơi sáng: “Như vậy buổi tối có thể đến đón chú Lâm, Đỉnh Đỉnh được chụp ảnh cùng không?”
“Được”
Để bảo mẫu đưa Chử Trịnh đến, Trịnh Tranh phân phó tìm khách sạn ăn cơm. Chử Tiểu Du từ ngày quen hắn đã ba năm mà đây là lần đầu tiên ra ngoài ăn cơm, không khỏi có chút khẩn trương.
Cậu giống như con mèo cảnh giác đi vào khách sạn, nhìn xung quanh không có người cậu mới kéo Trịnh Tranh đi nhanh.
Trịnh Tranh vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng để cậu kéo đi, ánh mắt cưng chiều.
Cân nhắc đến tình huống đặc biệt của Chử Tiểu Du, Trịnh Tranh định bao một căn phòng nhỏ lãng mạn, bên trong có ánh đèn lờ mờ, mang người vào lại càng mỹ lệ hấp dẫn.
Trịnh Tranh gọi một bàn đầy đồ ăn, Chử mèo con nghiêm túc gắp một miếng thịt bò, lại gắp rau xanh vào trong bát, trong lòng thầm đếm một hai ba.
Thói quen ở trại mồ côi là tranh giành đồ ăn. Bây giờ Chử Tiểu Du không đến nỗi như vậy, nhưng theo bản năng vẫn gắp nhiều thứ, cậu cầu nguyện xong lại phát hiện ra mình biến thành con mèo buồn bực không muốn ăn.
Trong lòng không được vui vẻ, đấy là 20% cổ phần công ty đó, rất rất rất nhiều tiền đấy!
Trịnh Tranh biết con mèo nhỏ tham tiền này đang tiếc thương chỗ cổ phần kia, trong lòng dở khóc dở cười.
Hắn hôn Chử Tiểu Du một cái: “Mèo con muốn chủ nhân bồi em ăn cơm?”
Chử Tiểu Du nghĩ bĩu môi, cũng không hùa theo hắn: “Trịnh Tranh, em mang đến phiền phức cho anh có phải không?”
Trịnh Tranh nhướng mày: “Muốn anh nói thật?”
Chử Tiểu Du căng thẳng trong lòng, mắt mèo đầy lo lắng: “Muốn nghe nói thật.”
Ngày hôm sau, Trịnh Tranh đến công ty từ sáng, trong nhà chỉ còn Chử Tiểu Du và Lâm Cận Ngôn. Buổi chiều Chử Tiểu Du có tiết, qua việc mấy hôm trước Chử Tiểu Du do dự không biết có nên đợi trường học đàn áp dư luận xong xuôi rồi mới đi hay không.
Vì thi học kỳ của năm ba xong là kết thúc, tình hình của Chử Tiểu Du bây giờ thật sự rất xấu hổ.
Đại học học năm tư vốn phải đi thực tập là chính hoặc là thi nghiên cứu sinh, muốn sửa tín chỉ cũng rất ít. Bạn học Chử Tiểu Du đều đã tìm được chỗ làm, chỉ còn cậu vẫn chưa đủ tín chỉ, Chử Tiểu Du là người luôn dành được học bổng, đối với kì thi vốn không lo lắng, cậu lo là cậu không thể bước vào xã hội.
Chử Tiểu Du học ngành công tác xã hội chuyên nghiệp, học chủ yếu về an sinh xã hội, giải quyết vấn đề, làm việc nhóm, thậm chí là công việc cộng đồng. Học cái này không dễ tìm được việc làm. Chử Tiểu Du xem qua một bản thống kê, số lượng sinh viên ước tính có thể tìm được việc làm là ít hơn 80%.
Nhưng Chử Tiểu Du cũng có hứng thú đối với lĩnh vực này, cậu muốn thử xem sao.
Ở nhà do dự cho tới trưa, Chử Tiểu Du vẫn quyết định đến trường. Bây giờ đi học là thành tựu lớn nhất của cậu, Chử Tiểu Du không nghĩ chỉ vì mấy lời đồn đại vớ vẩn mà phải từ bỏ.
Nhưng cậu còn chưa ra khỏi cửa Sở Tiểu Mộc đã tới, Chử Tiểu Du nhìn qua màn hình kết nối thấy là nó, níu mày nói: “Cậu tới làm gì? Tôi không muốn gặp cậu.”
Sở Tiểu Mộc trong hình trông khá vô cảm, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy nó là một đứa trẻ lãnh đạm, bướng bỉnh, không trị được: “Tôi cũng chả muốn đến, là bà nội anh bảo tôi tới.”
Chử Tiểu Du chưa hiểu mô tê gì: “Bà nội tôi? Bà nội nào?”
Sở Tiểu Mộc cười nhạo: “Anh và Trịnh Tranh không phải là quan hệ chồng chồng sao? À, là vợ chồng?”
Chử Tiểu Du trực tiếp tắt màn hình kết nối, nhưng vừa mới quay người thì lại có tiếng chuông cửa. Chử Tiểu Du bực mình quay đầu lại: “Sở Tiểu Mộc! Cậu đừng coi thường tôi không làm gì được cậu!”
Sở Tiểu Mộc mắt không gợn sóng cũng không sợ hãi: “Tôi là đang xem anh như chị của tôi, chẳng lẽ tôi đánh không lại anh?”
Hai anh em mắt đều bốc lửa rừng rực.
Chử Tiểu Du tức đến hận không thể lao ra sống chết đến cùng với nó, nhưng nghĩ đến đối phương mới chỉ mười mấy tuổi. Tuổi này đánh người hay mắng chửi người khác sẽ cảm thấy thật oai. Chỉ trách miệng cậu không độc địa như Sở Tiểu Mộc, không biết nói chuyện.
Chử Tiểu Du quyết định không để ý tới nó, để nó chờ dưới trời nắng.
Nhưng Sở Tiểu Mộc nói: “Tôi tới đây chẳng có việc gì lớn, chỉ là chụp ảnh con trai anh, xem nó ra sao. Tôi nói rõ chưa, là Trịnh lão phu nhân muốn chứ không phải tôi không phải anh, bà ấy là muốn cháu tôi, à, là chắt trai đi?”