Sau Khi Mang Thai Con Của Kim Chủ, Cầu Xin Chia Tay

Chương 43 : Kế hoạch kết hôn (10)

Ngày đăng: 13:52 30/04/20


Chử Tiểu Du không kịp phản ứng: “Tướng quân lông xanh?”



Trịnh Quốc Lương mừng rỡ: “Thì chính là cái cỏ màu xanh xanh, sáng rực ở trên đầu cậu ta á?”



Chử Tiểu Du đứng hình một lúc, có thể để Trịnh Tranh đội mũ xanh cũng chỉ có cậu, nhưng có đời nào cậu làm loại chuyện như vậy: “Chú nói vớ vẩn cái gì đó?”



Trịnh Quốc Lương khó chịu, phản bác: “Tôi có nói vớ vẩn cái gì, địa bàn của tôi ở đây chả lẽ tin tức không đến tai tôi đầu tiên? Tôi từ Tân Hải trở về, tự dưng nghe nói có người chụp ảnh ba người một nhà cậu, bọn họ đều nói Trịnh Tranh tự nhiên lại ở cùng một chỗ với một người đàn ông có con, không phải là đội mũ xanh sao?”



“Nhưng Chử Đỉnh Đỉnh cũng là con trai Trịnh tiên sinh mà.” Chử Tiểu Du đứng bật dậy.



Trịnh Quốc Lương: “Nhưng người ta không biết.”



Chử Tiểu Du ánh mắt mang theo chút giận dữ: “Vậy là người ta nói láo!”



Trịnh Quốc Lương “Ừ” một tiếng, tay còn lại vò vò tóc: “Cậu gọi cho tôi chỉ vì việc này à, tôi còn đang uống rượu, không nói chuyện nữa.”



Chử Tiểu Du vội vàng ngăn hắn lại: “Không cho phép tắt máy, tôi còn có một chuyện nữa, tôi đang nghĩ đến chuyện tham gia vào quỹ của chú đi làm tình nguyện viên.”



Trịnh Quốc Lương trong giọng còn mang theo men say, vô cùng hưng phấn: “Cha~ quỹ này hằng năm tôi đều phụ trách tìm đám hồ bằng cẩu hữu để bóc lột, chứ tôi đâu thèm quản lý. Chồng cậu mới là người đứng đầu tất cả, chúng tôi đều nghe Trịnh Tranh, cậu ta nói cho cậu đi làm thì cậu đi!” 



Trịnh Tranh tự dưng lại là chủ tịch… Người cầm lái?



Mỗi ngày Trịnh Tranh đều bận như con quay(*)?



[(*)Con quay hồi chuyển. Ý Chử Tiểu Du muốn nói là Trịnh Tranh chạy đi chạy lại làm việc, bận đến chóng cả mặt.]



Chử Tiểu Du nghi ngờ tắt máy, Trịnh Tranh làm việc bận rộn như vậy, cậu không muốn quấy rầy hắn. Chử Tiểu Du chỉ có thể đến trường lên lớp trước, tan học còn từ chối hẹn đi uống rượu với lớp trưởng mà chạy về nhà.



Trịnh Tranh sẽ không về sớm như vậy.



Chử Tiểu Du về nhà bế Chử Đỉnh Đỉnh xuống lầu tản bộ. Dạo này thời tiết không quá nóng, phần lớn các cô các chị thích đi tập thể dục đều xuống đây, hai ba người mang theo con trẻ, dắt chó đi dạo chơi đùa.



Tiểu khu lúc chạng vạng lúc nào cũng náo nhiệt đến như vậy.



Chử Tiểu Du cũng là thành viên trong chỗ này.


Chử Tiểu Du dùng ánh mắt kiên định nhìn hắn: “Kết hôn với Trịnh tiên sinh là lúc em quyết định sống chung với anh cả đời, em không thể trốn sau lưng anh cả đời được. Em muốn đi làm, muốn đi thích ứng với thế giới của anh, cho dù là bạn bè của anh thì vẫn là cuộc sống của anh, em muốn hòa hợp với anh.”



Chử Tiểu Du là người không nói nhiều, ngày trước bị bao dưỡng lúc nào mèo con cũng sẽ ngoan ngoan, cái gì cũng nghe hắn, nhưng hiện giờ mèo con bắt đầu làm chủ gia đình, còn học được cách thổ lộ đáng yêu như vậy.



Trịnh Tranh cười, trong lòng không nhịn được cảm thấy xót xa, giống như đứa trẻ mình nuôi lớn rốt cuộc cũng muốn cùng hắn sóng vai bước đi, trông mặt thì cao hứng nhưng trong lòng lại cẩm thấy mình già thật rồi, sắp không đuổi kịp bước đi của cậu.



Chử Tiểu Du mới hai mươi, đúng là thời điểm thanh niên tiến lên phía trước.



“Được.” Trịnh Tranh hôn trán Chử Tiểu Du, trong mắt mang theo sự cưng chiều và thán phục.



Rất nhiều người đều sẽ lưu luyến cuộc sống đang có, nhưng Chử Tiểu Du sẽ không như vậy.



Có lẽ…



Chử Tiểu Du rốt cuộc vẫn sẽ lựa chọn đi phẫu phẫu.



Trịnh Tranh biết suy nghĩ của cậu, năm đó Chử Tiểu Du nguyện ý bị bao dưỡng để có được số tiền thực hiện mong muốn này, nhưng sau khi mang thai cũng không còn suy nghĩ như vậy, chỉ là Trịnh Tranh có linh cảm trước, không biết vì sao hắn đoán được cuộc hôn nhân ngắn ngủi của mình.



Bản tính mèo con vẫn còn đó, nhưng hắn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng: “Tiểu Du, ngày mai chúng ta đi may một bộ âu phục mới có được không?”



Chử Tiểu Du tò mò dạ một tiếng, mặc dù cậu hơi thấp nhưng eo nhỏ chân dài mặc âu phục cũng không quá khó coi, nhưng Chử Tiểu Du cảm thấy khí chất quá mình quá non, mặc vào trông càng nhỏ bé hơn, mà mặc âu phục lại bó người, chắc chắn phải quấn ngực.



Lần đầu Trịnh Tranh kiên trì như vậy, cười nói: “Mặc âu phục đôi, đến lúc đó cho chói mắt bọn cẩu độc thân.”



Chử Tiểu Du mừng rỡ, hôm nay cậu rất vui, vừa được đi tản bộ với Trịnh Tranh vừa được cho đi làm, mèo con lập tức cọ đến cọ lui trong ngực Trịnh Tranh, chớp chớp mắt mèo, nũng nịu nói: “Tốt quá, cùng mặc đồ đôi với ông xã~ Chờ chút nữa sẽ không mặc gì với ông xã, cầu được yêu yêu~”



Trịnh Tranh ánh mắt nóng rực cúi hạ mắt nhìn cậu, trầm giọng nói: “Được, yêu mèo con.”



Được Trịnh Tranh cho phép, hai ngày nay Chử Tiểu Du cao hứng đến điên rồi, mỗi ngày ở trong phòng chạy đi chạy lại. Bình thường Trịnh Tranh về nhà làm việc cũng không dám quấy rầy, nhưng hai ngày nay Chử Tiểu Du không nhịn được mà mặc âu phục mới đi catwalk, sau đó câu dẫn Trịnh Tranh cởi đồ cậu ra. Trước đây Chử Tiểu Du không thể ở trong phòng làm loạn, hiện giờ lại đuổi người hết đi, chui vào một chỗ mà cọ người Trịnh Tranh, ngửi mùi hương của hắn.



Mèo con ngứa cổ a  _(:зゝ∠)_



Hai ngày hài hòa như vậy, cuối cùng buổi tiệc từ thiện cũng tới, Chử Tiểu Du tự thắt nơ cho mình, nhìn qua vừa đẹp trai lại sạch sẽ, cậu nhìn mình trong gương mà cười cười.



Buổi tối hôm nay, cậu muốn nói cho cả thế giới biết Trịnh Tranh là người lợi hại nhất.