Sau Khi Mang Thai Con Của Kim Chủ, Cầu Xin Chia Tay

Chương 53 :

Ngày đăng: 13:53 30/04/20


Chử Tiểu Du bỗng nhiên nằm mơ, mơ thấy một đại thần tiên.



Trong mơ, cảnh tượng cậu đang bay đầy sương mù, xung quanh đều là sương mù mịt mờ, nhưng mắt dần nhìn thấy lâu đài sương mù, Chử Tiểu Du ngồi ở trên đám mây, có thể thấy đối diện là lão thần tiên râu dài trắng phau.



Lão thần tiên vuốt bộ râu của mình, mỉm cười nói: “Chử Tiểu Du, ta biết con muốn trở thành nam nhân chân chính, hiện giờ chỉ có một cơ hội, chỉ cần con gặp được mệnh trung chú định, hắn nói với con ba chữ thì con có thể trở thành nam nhi đại trượng phu.”



Chử Tiểu Du buồn bực, ánh mắt mơ hồ hỏi: “Vậy ai là mệnh trung chú định của con?”



“Lúc người này xuất hiện, trên người hắn sẽ phát sáng.”



Chử Tiểu Du không hiểu thấu nhìn lão thần tiên: “Sẽ phát sáng? Người thì sao lại có thể phát sáng? Mà con lại có Trịnh tiên sinh rồi.”



Lão thần tiên thấy cậu bảo thủ không nghe, khinh bỉ liếc cậu một cái: “Con làm theo lời ta nói là được, chỉ cần hắn nói với con ba chữ…”



“Là anh yêu em?”



Lão thần tiên vuốt vuốt bộ râu dài: “Là đến chơi tôi.”



Chử Tiểu Du: Trò đùa gì vậy???



Lão thần tiên khẽ cười, đằng sau đầu dần dần sáng lên, càng ngày càng sáng, mãnh liệt tới nỗi Chử Tiểu Du không mở nổi mắt, sở trường của cậu là mắt mèo ngăn trở, ánh sáng chói tới mức mặt lão thần tiên cũng nhìn không rõ.



Hào quang Đức Phật a!



Chử Tiểu Du mở mắt, thấy rèm cửa bị kéo hết lên, ánh sáng mặt trời chiếu vào trong chăn, làm đau mắt cậu. Chử Tiểu Du còn loáng thoáng trông thấy một hình ảnh đứng ngược sáng được bao trùm bởi ánh sáng, giống như thần Apollo.



Chử Tiểu Du tâm niệm vừa động(*), hóa ra Trịnh Tranh chính là mệnh trung chú định của cậu.



[Tâm niệm vừa động (心念一动): Nghĩa đen là tâm tư, lòng dạ lay chuyển.]



Sau đó lòng cậu lại khẽ động, hóa ra chỉ cần Trịnh Tranh nói “Đến chơi tôi” thì cậu có thể trở thành nam nhân.



Tâm tư Chử Tiểu Du lại lay chuyển, được rồi, cậu vẫn thành thật đi ngủ thì hơn _(:3ゝ∠)_



Thân ảnh Trịnh tiên sinh chậm rãi đến gần, ngồi lên giường, thò tay vào chăn bắt được cái eo mềm mềm của mèo con, định gọi Chử Tiểu Du rời giường, Chử Tiểu hừ hừ hai tiếng, thân thể mềm mại mơ hồ bị dựng dậy, trực tiếp nằm bò về phía Trịnh Tranh, giọng mũi nũng nịu: “Mèo con muốn ngủ.”




Nhưng Chử Tiểu Du vẫn biết có chừng mực, cậu chỉ muốn nghe ba chữ kia, nhưng cậu không dám nói. Sau khi mèo con liếm lòng bàn tay chủ nhân, dùng ánh mắt hồng hồng nhìn Trịnh Tranh, động tình “Meow” một tiếng.



Trịnh Tranh ngừng thở: “Tiểu Du.”



Chử Tiểu Du ôm lấy Trịnh Tranh, mắt cũng không dám nhìn hắn mà biểu lộ: “Trịnh Tranh, nói cho em nghe một câu được không?”



Trịnh Tranh đè giọng: “Anh yêu em.”



Chử Tiểu Du nháy mắt mềm như nước, cậu thật sự chỉ muốn nghe ba chữ này, lột bỏ tầng tình dục bề ngoài kia, cậu vẫn nghĩ Trịnh Tranh yêu cậu. Chử Tiểu Du lưu luyến hôn cổ Trịnh Tranh, nhưng cậu vẫn còn lý trí, mèo con cọ xát một lúc rồi thả Trịnh Tranh đi. Nhưng Trịnh Tranh đã nhịn đến gân xanh nổi hết cả lên, cuối cùng hung hăng đánh mông Chử Tiểu Du rồi mới rời đi.



Chử mèo con chui vào trong chăn, cắn móng tay.



Ở chung với Trịnh Tranh sáu năm, hai năm trước không nói nhiều, ba năm sau hai người hầu như cùng ngủ chung giường. Trịnh Tranh đi công tác một mình đến thành phố khác đều gọi điện cho Chử Tiểu Du, bây giờ người lại ở cách vách, hai người phải chịu đựng nỗi khổ tương tư.



Rèm cửa không được kéo kín hết, Chử Tiểu Du tìm khe hở, im lặng nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ.



Sau đó, không biết cậu nhớ ra việc gì, vươn cánh tay trắng nõn ra khỏi chăn lấy điện thoại trên tủ cạnh giường, gọi điện cho Trịnh Tranh.



Trịnh Tranh mất một lúc mới nhận: “Mèo con?”



Chử Tiểu Du như trộm lẻn vào nhà, nhẹ giọng nói: “Em còn chưa nói em yêu anh.”



Trịnh Tranh cười một tiếng, Chử Tiểu Du vội vàng không để hắn cười tiếp, đàng hoàng thổ lộ: “Trịnh Tranh, em yêu anh.”



Cậu tắt máy, nhanh chóng nghe thấy tiếng mở cửa phòng. Chử Tiểu Du ngửi thấy được mùi hương quen thuộc, Trịnh Tranh vừa mới tắm nước lạnh xong, trên người hắn lành lạnh. Lúc Trịnh Tranh hôn cậu môi hắn lạnh ngắt, những giọt nước theo tóc hắn nhỏ xuống cổ Chử Tiểu Du.



Mèo con cảm thấy cả người đang khô nóng, bị giọt nước lạnh kia nhỏ xuống làm rùng mình, chờ Trịnh Tranh hôn xong, cậu cảm thấy cả người như bị đông lạnh, đầu lưỡi tê dại.



Cậu quyết định, về sau sẽ không tiếp tục khiêu khích Trịnh Tranh nữa.



Trịnh Tranh không đợi lâu, thậm chí kiềm chế đến một chữ cũng không nói. Đêm đó, Chử Tiểu Du cảm thấy toàn thân như nhiễm hương vị băng giá buốt lạnh từ hắn, nhất là ở trên môi, giống như ăn kem vào mùa hè vậy, vừa ngọt lại vừa lạnh.



Sáng hôm sau Trịnh Tranh còn chưa tỉnh, mèo con vượt qua mưa gió sáng sớm, đến chợ hoa mua một bó hoa hồng tươi đẹp quay trở về. Đáng tiếc khi về đến nhà, Trịnh Tranh đen mặt như Bao Công, hung dữ nhìn Chử Tiểu Du trên người còn dính sương sớm, nói: “Xem ra sau này không thể chia phòng.”