Sau Khi Mang Thai Con Của Kim Chủ, Cầu Xin Chia Tay
Chương 9 : Kế hoạch chia tay (9)
Ngày đăng: 13:52 30/04/20
Trịnh Tranh không để ý có người gõ cửa, nhướng mày hỏi Chử Tiểu Du: “Không đồng ý?”
Chử Tiểu Du trải qua sự tình tối qua đâu dám nói không đồng ý, do do dự dự.
Bên ngoài, giọng người gõ cửa đột nhiên vang lên: “Trịnh tiên sinh, điểm tâm được đưa tới rồi.”
Hình như là chuột lông vàng, Chử Tiểu Du nghĩ.
Cái gì gọi là tình địch gặp nhau thì tranh chấp, tất cả cùng được bao dưỡng bởi một kim chủ, mới sáng sớm đã đến gõ cửa phòng làm phiền cậu với kim chủ là thế nào? Đây không phải là muốn cướp phần thưởng cuối năm của cậu sao?
Chử Tiểu Du nổi giận.
Trịnh Tranh nhìn Chử Tiểu Du, trong mắt đầy ý cười, hắn lưu manh bóp mông cậu một cái: “Tôi chưa muốn dậy.” Sau đó lạnh giọng nói với bên ngoài: “Chờ.”
Trịnh Tranh lên tiếng, bên ngoài lập tức lặng ngắt như tờ.
Chử Tiểu Du trong lòng lại do dự.
Nói thật thì tối qua cậu đã có ý định gặp chuột lông vàng nhưng vẫn còn sợ hãi.
Đi ra ngoài nhất định phải mặt đối mặt nhìn chuột lông vàng, tính cậu lại dễ mềm như bánh bao thì kết quả chỉ có thua. Nhưng nếu không đi ra ngoài, người ta đến tận cửa khiêu khích mà cậu lại không có chút phản ứng nào thì chí làm trai cậu cũng không có.
Ngày hôm qua phải có kim chủ đỡ chim mới đi vệ sinh được, đã trở thành sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời cậu. Chử Tiểu Du càng nổi ham muốn trở thành một người đàn ông thực sự.
Một ngày nào đó, sớm hay muộn thì cậu cũng muốn so tài với kim chủ xem ai đi tiểu xa hơn (╰_╯)#
Hai người mặc quần áo xong xuôi, Chử Tiểu Du đưa mắt mèo bình tĩnh nhìn kim chủ, nói: “Hay là chúng ta đi gặp cậu ấy đi.” Khiêu khích cậu á, thích thì chiều(*).
[(*)Nguyên văn: “撕就撕.” – Và QT: “Xé liền xé.” Thì mình nghĩ là bạn chuột lông vàng khiêu khích đến vậy rồi mà bạn Chử Tiểu Du không phản dame thì công nhận bạn chuột lông vàng hơi mặt dày thật nên bạn Chử Tiểu Du quyết định xé bộ mặt dày đấy =)))]
Trịnh Tranh nhướng mày: “Được chứ?”
Chử Tiểu Du dứt khoát gật đầu: “Vâng, gặp cậu ấy có khi còn xin được chữ kí có thể bán lấy tiền nha.”
Trịnh Tranh bật cười, hôn môi đá lưỡi Chử Tiểu Du một lúc lâu mới ghé vào lỗ tai cậu nói: “Được, mèo Tiểu Du thích gì tôi đều cho, muốn gì cũng được.”
Chử Tiểu Du ít khi có dũng khí muốn nói điều gì đó, cậu muốn nói cho kim chủ biết cậu muốn sinh con cho hắn, nghĩ một lúc lại sợ con cậu sẽ không được thừa nhận, cậu lại không dám nói. Nhưng mà… Cậu thật sự bị kim chủ nuôi hư rồi, chỉ bị hôn một lúc mà đã nghĩ đủ thứ linh tinh.
Hai người chuẩn bị đi ra ngoài.
Chử Tiểu Du trộm nhìn kim chủ. Sau ngày hôm qua bị trừng phạt, còn cả tình huống ba lần từ chối trước nữa, cậu nhận ra kim chủ cũng có lúc ra vẻ đáng sợ, thích đe dọa, trêu đùa cậu nhưng lại không làm gì cậu cả. Dù sao thì người ta cũng có đạo đức nghề nghiệp, sẽ không ỷ mạnh hiếp yếu.
Vì thế, cậu lại duỗi tay hướng Trịnh Tranh tội nghiệp làm nũng: “Em đau, anh ôm em được không?”
Trịnh Tranh nghẹn cười, trực tiếp bế cậu lên.
Bên kia, Trịnh Tranh trầm mặc thật lâu, bỗng bật cười: “Bảo bối, đến lúc ấy, tôi liền “yêu” em ngay trên bờ biển.”
Chử Tiểu Du mặt liền ửng hồng.
Giọng Trịnh Tranh đanh thép, lại ma mị mê hoặc như màn đêm huyền ảo: “Ban đêm, ngay tại bờ biển, cả người em run rẩy cầu tôi làm, cầu tôi tiến vào hoa huy*t của em, thao cửa tử cung,…”
Chử Tiểu Du hoàn toàn choáng váng trước những lời này của Trịnh Tranh, không chỉ vì hàm ý của câu này mà Trịnh Tranh sao có thể nói trắng ra như vậy được. A a a a một nghìn lần.
Đúng là đồ khốn nạn.
Chử Tiểu Du mặt đỏ bừng.
“Anh nói cái gì đấy!”
“Khẩn trương như vậy, ướt rồi chứ gì? Đang nằm trên giường à? Tôi dạy em như thế nào?” Trịnh Tranh cười một cách tà mị.
Chử Tiểu Du cúp điện thoại luôn, cả mặt bốc khói, hai chân không tự giác mà kẹp chặt, ướt thật rồi, ngày hôm qua không làm nơi đấy. Một tháng rồi cậu chưa có lúng túng như này. Thẹn quá hóa giận, không có kim chủ ở đây cả người cậu đều khó chịu. Chử Tiểu Du nôn nóng “A” một tiếng, cậu còn đang phải lái xe.
Kim chủ thật đáng ghét, thật ra cậu có đi thì cũng không nhịn nổi, ngay cả kim chủ cũng không vội, cậu chỉ sợ bản thân không nhịn được sẽ cầu hắn(*).
[(*)Ý câu này của bạn Chử Tiểu Du là anh Trịnh Tranh cùng em đi chơi, anh chưa vội lên giường nhưng em tin mình sẽ không nhịn mà đi cầu anh =)))]
Yêu đương.
Không được, phải chuyên tâm lái xe. Chử Tiểu Du cái gì cũng không nghĩ, tập trung nhìn đường phía trước.
Mười phút trôi qua, Chử Tiểu Du quên luôn chuyện vừa nói, thoải mái lái xe.
Nhưng biến cố đến thật bất ngờ!
Đối diện có một chiếc xe SUV lao về phía Chử Tiểu Du, hình như người lái không khống chế được chân ga, trực tiếp phi về hướng cậu, tốc độ vượt mức cho phép.
Tại sao có thể như vậy?
Chử Tiểu Du rất ít khi lái xe, hôm nay lái xe lại đi giữa đường, Chử Tiểu Du hoảng sợ theo bản năng đánh tay lái sang bên phải, làm lốp xe ma sát với đường phát ra tiếng nghe thật chói tai. Lúc này Chử Tiểu Du mới nhớ ra bên phải là rào chắn, bên ngoài chính là vực! Nhưng cậu đã đánh tay lái rồi nhận ra cũng không còn kịp, chiếc xe SUV khủng lồ màu đen “Rầm” một tiếng và vào rào chắn đường.
Túi khí bật ra.
Cơ thể Chử Tiểu Du theo quán tính đổ về phía trước, cả người trực tiếp đập vào túi khí. Cậu cố gắng ngẩng đầu nhưng đầu rất nặng, rất chóng mặt. Chử Tiểu Du không nhìn rõ xung quanh tình hình ra sao, sợ hãi đưa tay lên xoa bụng mình.
Con của cậu… Con của cậu…
Khoảnh khắc bi thảm nhất, đột nhiên “Uỳnh” một tiếng, chiếc xe SUV mất kiểm soát lao vào đuôi xe Chử Tiểu Du, đẩy chiếc xe có Chử Tiểu Du bé nhỏ va vào rào chắn đường.