Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng

Chương 2 :

Ngày đăng: 12:29 30/04/20


[Edit] hihie01



Điện thoại kết nối trong nháy mắt.



Ôn Nguyễn còn chưa kịp phản ứng lại cô nắm di động, thật cẩn thận lên tiếng: "Thanh Hàn?"



"Ừ."



Nam nhân không biết có phải không được nghỉ ngơi tốt hay không giọng nói nghe có chút mỏi mệt: " Cô gọi đến chỉ như vậy? Có chuyện gì sao?"



Ôn Nhuyễn há mồm, cô nguyên bản là có đầy bụng lời muốn nói với Lâm Thanh Hàn thậm chí còn muốn hỏi anh, có phải hay không thật sự đã đáp ứng cô cô, muốn cho Tô Lam Lam tới trong nhà ở vài ngày? Nhưng lại nghe giọng nói đầy mỏi mệt của anh hốc mắt lập tức liền đỏ.



Chất vấn biến thành quan tâm.



Cô nhẹ giọng hỏi anh: "Có phải hay không không ngủ tốt? Anh ở nước Pháp công việc không thuận lợi sao?"



Là không quá thuận lợi.



Bất quá Lâm Thanh Hàn không có tính toán nói cho cô việc công tác không cần khiến cô nhọc lòng...... "Còn tốt."



Anh nhàn nhạt nói, lại hỏi: "Gọi điện thoại lại đây chính là bởi vì cái này?"



Ôn Nhuyễn hồi lâu chưa gặp được anh cũng rất lâu chưa nghe được giọng nói của anh nghĩ thầm cùng anh nói thêm vài câu nhưng phát giác ra ngữ khí của anh biết rằng anh sợ còn có việc gấp cũng chỉ ngắn gọn căn dặn anh chú ý thân thể.



Chờ đến cuối cùng.



Ôn Nhuyễn nhấp nhấp đôi môi khô khốc một tay nắm di động một tay ôm chặt gối làm ngón tay đều có chút trắng bệch: "Thanh Hàn."



Cô kêu anh.



Thanh âm lại nhẹ, lại mang theo chút không dám tin tưởng: "Cô cô nói, anh đáp ứng cho Tô Lam Lam tới nhà ở vài ngày, việc này...... Là thật sao?"



"Tô Lam Lam?" Bên kia điện thoại trầm ngâm một hồi sau đó không mặn không nhạt mở miệng: "Nếu là cô cô yêu cầu, cô ấy muốn đến ở thì ở tôi còn có việc cúp trước đây."



Ôn Nhuyễn vội la lên: "Thanh Hàn......"



Nhưng điện thoại bên kia đã bị ngắt kết nối.



Nghe thanh âm "Đô đô đô", Ôn Nhuyễn cúi đầu, nhìn thấy trên màn hình đã đen ngủm một khuôn mặt tái nhợt cùng với hốc mắt đã đỏ ửng.



......



Mà lúc này ở khách sạn Raphael nước Pháp.



Tầng cao nhất, một người mặc tây trang màu đen đứng đối diện cửa sổ, lúc này ánh chiều tà chiếu vào trên người anh ta nhìn không rõ khuôn mặt anh ta, dáng đứng mơ hồ cao chừng 1m88.



"Boss."



Lý Tắc đẩy cửa tiến vào, nhìn nam nhân, nhẹ giọng nói: "Thưa ngài người tập đoàn đổng sự đã qua tới."




Dì Lý chút bất đắc dĩ nhìn cô kéo tay cô chờ đi xa mới nói nói: "Phu nhân, ngài cũng đừng luôn tốt tính như vậy bên tiên sinh vẫn là nên nói."



Ôn Nhuyễn lắc đầu.



Cô không phải tính tình tốt nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện cũng đừng làm anh nhọc lòng việc trong nhà.



Lại nói...



Cô cô tuy rằng đối cô chẳng ra gì, nhưng lúc trước đích xác là chiếu cố Thanh Hàn.



Năm đó cha mẹ Thanh Hàn qua đời, ông nội lại bận về việc công tác toàn là cô cô chiếu cố, cô chuyện gì có thể chịu đựng liền chịu đựng.



"Con lên lầu nếu là có việc dì lại kêu con." Ôn Nhuyễn nói với dì Lý một tiếng rồi bước lên lầu cũng không nhìn tới hai người kia.



......



Trở lại lầu hai.



Ôn Nhuyễn đem bức tranh chưa vẽ xong liền hoàn thành.



Không nghĩ tới đã hai giờ trôi qua xoa cổ đã có chút mỏi mệt định lấy ra một tờ giấy mới thiết kế chút thứ lại nhe bên ngoài truyền đến tiếng động.



Ôn Nhuyễn nhíu mày buông trang giấy mở cửa ra liền thấy Tô Lam Lam đang đứng trước một căn phòng định dơ tay mở cửa.



"Cô đang làm cái gì?" Ôn Nhuyễn nhìn cô ta thần sắc không được tốt cho lắm.



"A?"



Tô Lam Lam không nghĩ tới cô sẽ ra tới có chút giật mình nhưng vẫn là thực mau nở nụ cười: "Dì Lâm nói em tùy tiện đi dạo, em liền.. em làm phiền đến chị sao?"



"Dì Lý không nói với cô lầu hai là nơi ta cùng Thanh Hàn sống hay sao?" cô cầm tay Lam Lam ném ra: "Cô cũng nên rõ có vài nơi không nên bước vào."



Nơi này là thư phòng của Thanh Hàn ngày thường người làm cũng không dám đi vào nhưng cô ta lại...



"Em..."



Tô Lam Lam đỏ mặt có chút ủy khuất: "Thực xin lỗi, chị Ôn em không phải cố ý."



Rốt cuộc vẫn là khách lại là cô cô mang tới liền không nói gì quay trở về phòng nhưng Tô Lam Lam không biết sao lại đột nhiên cầm cánh tay nàng nghẹn ngào lên tiếng: "Chị Ôn em biết sai rồi chị đừng nóng giận."



"Cô làm cái gì?"



Ôn Nhuyễn không thích người lạ chạm vào mình nhẹ nhàng ném tay cô ta ra.



Sau đó cô liền nhìn đến Tô Lam Lam lấy một cái tư thế quỷ dị ngã xuống cầu thang cùng với tiếng hét chói tai còn có tiếng người làm nhỏ giọng: " Tiên sinh đã trở lại."



- một chương cũng dài thật a ~~~