Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng

Chương 20 :

Ngày đăng: 12:30 30/04/20


[Edit] hihie01



Tuyên truyền của Ôn Nhuyễn đạt kết quả rất khá.



Nacy nhìn thấy số liệu đánh giá phía dưới giao diện rất tốt, liền rất cao hứng, hiện tại đã 11 giờ, cô cho nhân viên công tác còn lại tan làm về nhà nghỉ ngơi, còn bản thân thì phân tích số liệu tuyên truyền cho Ôn Nhuyễn, "......tuyên truyền rất tốt, hiện tại đã qua ba giờ đồng hồ, số lượng fans đã đạt tới 20w."



"Lượng fans này trên Weibo không tính là nhiều, nhưng em là người mới khởi đầu như vậy là rất tốt rồi."



Cô càng nói càng vui vẻ, ngẩng đầu, tay đặt trên vai Ôn Nhuyễn, vỗ nhẹ nhẹ một cái, nhìn cô cười nói: "Tiểu Nhuyễn, em đã làm rất tốt."



Ôn Nhuyễn không hiểu những việc này trong giới giải trí, đối vòng fans càng là cái biết cái không, nhưng cô có thể nhìn ra Nacy thật sự rất vừa lòng, loại cảm xúc cao hứng này lan tỏa đến cả cô, làm cô cũng không tự chủ được mà cong mày cười một cái.



Bất quá...



Cô lắc đầu, giọng nói nhu nhu, "Này không phải công lao của một mình em, đều là nhờ chị cùng với tất cả mọi ngươi trong công ty."



Lời này của cô không phải là khiêm tốn.



Giải quyết việc bị bôi đen rồi cả việc tuyên truyền, cô kỳ thật cái gì cũng chưa làm, đều là Nacy mang theo nhân viên trong công ty giải quyết và chuẩn bị kĩ lưỡng, cô là người minh bạch, lần này khắc phục khó khăn thuận lợi như vậy, cùng cô...... Kỳ thật một chút quan hệ đều không có.



"Chị Nacy, cảm ơn chị." Ôn Nhuyễn nhìn cô ấy, đột nhiên thiệt tình nói một tiếng cả ơn thật lòng.



Cô rất rõ ràng.



Nếu trận này hôm nay làm không tốt, không chỉ có bản thân cô mất mặt.



Nacy là kim bài người đại diện của giới giải trí, trong tay có vương bài là Kỷ Duyên, mấy năm nay cũng không ngại dẫn dắt người mới nhưng lần này lại nhận một người mới không có tác phẩm gì cả, thật khiến người ta nhìn chằm chằm.



Nếu hôm nay không thể ngược gió ghi* bàn, áp lực của Nacy so với cô là rất lớn.



* Bản cv dùng là " phiên bàn" mình cũng không biết nó ntn...



Cô nếu đi không được con đường này, còn có khả năng bứt ra được, không tiến vào cái vòng này, cô cũng có thể đi làm việc khác, nhưng Nacy thì không được......Chị ấy là thật sự lấy cả tiền đồ để giúp đỡ cô.



Nghĩ vậy.



Nội tâm Ôn Nhuyễn đột nhiên trở nên càng thêm mềm mại.



Cô thật sự là kiểu người không dễ tiếp xúc với người lạ.



Đại khái là do chịu tổn thương nhiều, bắt đầu trở nên càng ngày càng nhút nhát, càng ngày càng để tâm cẩn thận. 



Lúc trước khi gia đình cô chưa bị phá sản, bạn bè vây quanh cô rất nhiều, nam nữ điều có cả. Nhưng từ sau khi gia đình cô phá sản, những người đó liền bắt đầu xa cách cô, hơn nữa những người trước đây xưng là bạn tốt của cô đều rất thích ở sau lưng trào phúng cô.



Trào phúng cô chết bám vào Lâm gia, không biết xấu hổ.



Trào phúng cô giống như là rớt mao phượng hoàng,  gà cũng đều không bằng.



Cô đã khóc, thương tâm quá độ, thế cho nên ngày tháng trở về sau, cô càng ngày càng không muốn tiếp xúc cùng người khác, cô không nghĩ sẽ kết thêm bạn mới, cũng không cần bạn mới.



Không hy vọng nên cũng không có thất vọng.



Cho nên nhiều năm như vậy, chỉ có Kỷ Hề bên cạnh cô bầu bạn.



Nhưng hiện tại...



Sau khi cùng tất cả mọi người chiến đầu, cô đột nhiên cảm thấy, giống đem tâm buông ra một ít cũng không sao, không cần mọi chuyện đều lo lắng, cũng không cần vì thương tổn lúc trước mà sợ hãi khép kín bản thân lại.



Nụ cười trên mặt ôn Nhuyễn ngày càng rực rỡ, ánh mắt cũng trở nên thập phần trong trẻo, cô nhìn Nacy, lại nói một câu, "Thật sự, thật sự cảm ơn chị rất nhiều."



Cảm ơn chị ấy đã mang cô vào vòng tròn này, cảm ơn chị ấy đã giúp đỡ và bảo vệ cô...... Cảm ơn rất rất rất nhiều điều nữa, thật không thể nói hết.



Ngoài cửa sổ sát đất vẫn ngựa xe như nước, trong văn phòng lại an tĩnh, lầu mười tám vị trí rất tốt, căn bản không nghe thấy âm thanh xe cộ bên ngoài.



Nacy cầm số liệu trong tay, nhìn khuôn mặt tươi cười của Ôn Nhuyễn, trái tim ngày thường lãnh đạm trong nháy mắt giống như bị người khác ôn nhu mà đụng vào, nhịn không được lại mềm xuống.



Cô cũng cười.


Nacy lái xe lại đây, liền ngừng ở cách đó không xa, nghe được âm thanh động cơ, cô hồi thần, nói với Hứa Chấp một tiếng, "Cảm ơn anh Hứa, tôi đi trước."



Nói xong.



Cô liền lúc Hứa Chấp nhìn chăm chú, xoay người lên xe.



Hứa Chấp nhìn thân ảnh cô rời đi, nhướng mày, cũng không nói gì nữa, mở cửa xe lên xe.



Anh không đem khác thường mấy ngày nay của Lâm Thanh Hàn cùng điện thoại lo lắng cùng lửa giận vừa rồi nói cho cô, anh nhưng không nghĩ  tới tiểu cô nương ngây ngốc này, nghe xong vài câu lại quay đầu lại.



Như vậy có ý tứ gì?



Anh còn chờ xem Lâm Thanh Hàn bị chê cười.



Rốt cuộc.



Có thể nhìn đến Lâm Thanh Hàn bị chê cười, cũng liền cùng ngàn năm cây vạn tuế ra hoa không sai biệt lắm.



Hiếm lạ.



***



Trong xe.



Nacy nhìn biểu tình trên mặt Ôn Nhuyễn, nghi hoặc nói: "Làm sao vậy?"



Ôn Nhuyễn có chút do dự, vẫn là đem việc này nói cho Nacy, sau khi nói xong, cô rũ mắt, dựa vào xe, tay bất giác nắm chặt đai an toàn, thanh âm thực nhẹ, "Em chính là cảm thấy rất kỳ quái, em với anh ấy lúc trước ở cùng nhau, anh ấy mọi chuyện đều không quan tâm, vì cái gì tách ra rồi, lại bắt đầu vì em làm này nọ."



Cô thà rằng Lâm Thanh Hàn vẫn luôn là bộ dáng trước kia thì hơn.



Lạnh như băng.



Giúp cô đỡ phải suy nghĩ miên man.



Tuy rằng đã nghe qua chuyện của Ôn Nhuyễn với Lâm Thanh Hàn, nhưng rốt cuộc cũng không hiểu rõ, Nacy do dự, cũng chỉ có thể nói, "Chuyện tình cảm của nam nữ, người ngoài không tiện đánh giá, quan trọng là em nghĩ như thế nào......"



Cô nghĩ như thế nào?



Ôn Nhuyễn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, cô cũng không biết, cùng Lâm Thanh Hàn tách ra cũng đã một thời gian, cô tận lực làm cho chính mình trở nên vội vàng, như vậy sẽ không có thời gian nhàn rỗi để miên man suy nghĩ nữa.



Nhưng vào đêm khuya, vẫn sẽ nhịn không được mà nhớ tới anh, thích Lâm Thanh Hàn nhiều năm như vậy, không phải nói buông là có thể buông.



"Em......"



Nacy do dự, "Em muốn quay đầu lại sao?"



Nghe được lời này, Ôn Nhuyễn lập tức liền phản ứng lại, cô lắc đầu, ngữ khí thực kiên định, "Không có." Cô không biết Lâm Thanh Hàn hiện tại bị cái gì, rốt cuộc là nhàn rỗi không có chuyện gì cũng được, hay là vì ông nội Lâm cũng được.



Hay là thật sự muốn bồi thường cho cô......



Đều không đại biểu cô bởi vì anh đột nhiên đối xử tốt với mình, liền phải lựa chọn quay đầu lại.



Cô phải mất bao dũng khí cùng nỗ lực mới đưa ra quyết định ly hôn cùng Lâm Thanh Hàn, thật vất vả mới có thể chậm rãi thích ứng cuộc sống hiện tại, hiện tại Lâm Thanh Hàn đột nhiên quan tâm cô, vì cô làm này làm nọ......



Cô là bị rối loạn tiếng lòng, cũng là có chút suy nghĩ miên man.



Nhưng nếu cô quay đầu lại, Lâm Thanh Hàn lại biến thành bộ dáng trước kia, vậy cô nên làm cái gì bây giờ?



Cô thật nhận không nổi đả kích lần thứ hai nữa.



"Nếu em đã quyết định, liền không cần lại rối rắm." Nacy cười an ủi một câu, "Anh ta là anh ta, em là em, chính là như vậy."



Ôn Nhuyễn trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng, "Em đã biết." Cô cầm di động của chính mình, hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, mở WeChat bấm vào khung thoại của Lâm Thanh Hàn, từ lúc ly hôn đến giờ, đây là lần đầu tiên cô chủ động liên hệ với anh.



Nội dung khung thoại, là câu nói xã giao thông thường chỉ có hai từ 【 cảm ơn. 】



[Tui lại không ngờ cái chương này nó dài nv gần 5k từ... ôi]