Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng

Chương 31 :

Ngày đăng: 23:21 07/03/21


[Edit] hihie01



Thời gian như ngừng trôi, Ôn Nhuyễn thần sắc ngơ ngẩn nhìn Lâm Thanh Hàn, trong đầu cô bây giờ chỉ còn lại những lời anh vừa nói.



Anh nói: "Anh nhớ em."



Anh nói: " Không phải là do thói quen nên mới nhớ mà là anh thật sự nhớ em."



Anh nói: " Anh biết trước đây anh đã làm sai rất nhiều chuyện, anh không có đủ tư cách làm một người chồng tốt, anh cũng đã xem nhẹ rất nhiều việc, anh hi vọng em có thể cho anh thêm một cơ hội."



Cuối cùng là, "Ôn Nhuyễn, chúng ta bắt đầu một lần nữa, có được không?"



......



Ôn Nhuyễn.



Chúng ta bắt đầu một lần nữa, có được không?



Ban đêm, mùi hương hoa sơn chi tản ra nhỏ bé yếu ớt như cũ.



Nam nhân trước mắt đứng dưới ánh trăng, mắt cong cong, là bộ dáng ôn nhu mà cô chưa giờ được nhìn thấy từ trước đến nay.



Ôn Nhuyễn nhìn anh, đột nhiên cười, không phải là bộ dáng mỉm cười như trước kia, mà là cười rất tùy ý, cười đến chảy nước mắt.



Cô là mới vừa bức ra khỏi những thứ kinh ngạc vừa rồi.



Cô vẫn đang cười, không thể ngừng được, đôi mắt cong cong, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Hàn không chớp.



Lâm Thanh Hàn khó hiểu nhìn Ôn Nhuyễn.



Anh cũng không cảm thấy Ôn Nhuyễn là bởi vì vui vẻ nên mới cười, ngược lại, anh cảm thấy nụ cười này chứa đựng bao thống khổ cùng bi thương của cô mà trước giờ anh chưa từng thấy. Anh cau mày, vừa định mở miệng hỏi, thì không đợi anh kịp nói, Ôn Nhuyễn đã ngừng cười.



"Lâm Thanh Hàn" Ôn Nhuyễn nhìn thẳng mắt anh, đột nhiên kêu tên anh.



"Hả?" Lâm Thanh Hàn thấy cô đã khôi phục lại như lúc đầu, tạm thời đem nghi hoặc đè lại trong lòng, thấp giọng dò hỏi, "Làm sao vậy?"



"Anh biết không?"



Ôn Nhuyễn nhìn anh, chậm rãi nói: "Lúc trước khi tôi muốn ly hôn với anh, tôi cũng đã chờ đợi những lời này của anh dù chỉ là một lần, nhưng anh chỉ nhìn tôi, chúng ta đã có thể mở lòng lắng nghe tâm tư của đối phương"



"Tôi có thể biết anh muốn gì, anh cũng có thể biết thứ tôi cần là gì."



Lâm Thanh Hàn trong lòng lộp bộp một cái, anh cảm thấy câu nói tiếp theo không phải lời gì hay, ít nhất là không phải lời mà anh muốn nghe.



Không đợi anh lên tiếng, Ôn Nhuyễn đã tiếp tục nhìn anh nói: "Anh không có, từ đầu đền cuối, anh đều không có, chúng ta kết hôn 3 năm, 1100 ngày, chúng ta từng là mối quan hệ thân mật nhất trên đời này."



"Nhưng anh lại chưa một lần dành thời gian cho tôi, cùng tôi mở lòng thành thật với nhau."



Kỷ Hề cũng không nói chuyện, giống như đồng tình vậy.



Lý Kiều trực tiếp mở miệng, "Tôi ở nước Mỹ có một trang viên, không ai biết, là do tôi lén đặt mua."



Hạ U cũng lên tiếng, "Tôi ở Pháp cũng có một trang viên, là quà sinh nhật anh tôi tặng năm tôi 18 tuổi, ở đó phong cảnh đẹp, chị Nhuyễn Nhuyễn có thể qua bên kia giải sầu."



Nghe được các bạn tốt lên tiếng.



Ôn Nhuyễn thật bất đắc dĩ nhưng rất cảm động lại vừa buồn cười, "Các cô nghĩ gì thế? Anh ta không có đến mức như vậy đâu." Sợ các cô ấy lại sẽ tiếp tục cái đề tài này, cô cười một cái, lái sang đề tài khác, "Với cả tôi lập tức sẽ phải đi chụp tổng nghệ, không cần tiết phải chạy trốn anh ta a."



Xác định Ôn Nhuyễn là thật sự không lo lắng, cũng không phải đang nói dối.



Đám người Kỷ Hề nhẹ nhàng thở ra, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, lại tìm chuyện khác nói.



***



Trong xe.



Lý Tắc nhìn động tĩnh phía tòa nhà, có chút ngoài ý muốn, boss nhanh như vậy đã ra tới, lại cảm thấy có gì đó không đúng, anh cũng không tiện hỏi, chỉ là thấp giọng hỏi nói: "Boss, là về nhà, hay là?"



Lâm Thanh Hàn không nói gì, anh ngồi phía sau, nghiêng đầu nhìn về phía Kỷ gia đèn đuốc sáng trưng, đan xen ở chỗ bóng đêm kia rõ ràng là mặt Chúa sáng thế thiên vị vật.



Không biết nhìn bao lâu.



Anh nhớ tới Ôn Nhuyễn với đôi mắt đỏ hoe hỏi anh, "Anh đã bao giờ biết được cuộc sống của tôi trải qua như thế nào, đã bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh của tôi, chờ đợi một người trong 3 năm, nhưng tôi được cái gì chứ?"



Lông mi anh run rẩy, môi mỏng mím lại, trên mặt xoẹt qua một sự mềm yếu cùng mờ mịt, nhưng anh lại thu hồi lại trong nháy mắt, trên mặt lại là biểu cảm lạnh nhạt như thường ngày, như sự mềm yếu vừa nãy chỉ là ảo giác.



"Về nhà." Anh mở miệng nói.



Sau đó nhắm mắt lại, không nói nữa.



Xe chậm rãi chạy ra bên ngoài, chờ đến biệt thự Đàn Sơn, cũng đã khuya.



Lâm Tú Nga hôm nay đi ra ngoài đánh bài không có trở về, chỉ còn lại người hầu nhưng đã ngủ hết rồi, dì Lý vẫn chờ ở phòng khách nhìn thấy Lâm Thanh hàn về liền chạy lại đón, bà một bên nhận đồ từ trong tay anh đưa qua, một bên hỏi: "Tiên sinh hôm nay như thế nào lại về muộn như vậy? Không phải là 6 giờ máy bay hạ cánh sao?"



Nói xong.



Lại hỏi: "Để tôi kêu người chuẩn bị đồ ăn khuya cho ngài?"



Lâm Thanh Hàn lắc lắc đầu, anh không có hứng thú ăn khuya, chỉ muốn lên lầu nằm, cái gì cũng không làm, bước chân đi về phía trước, đi được vài bước, anh không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi: "Ba năm này, Ôn Nhuyễn...... Ở nhà như thế nào?"



______________________________________________________________________________



Tác giả có lời muốn nói: Nhìn đến nữ nhi như vậy thương tâm, chỉ nghĩ nói một câu cẩu tử nên sát ——



Khấu phân khấu phân.



Ngày hôm qua một phân không có.



Chồng trước: Ta khả năng không phải ngươi nhi tử



Đào phát phát ( mỉm cười): Không phải khả năng, là thật sự, cẩu nam nhân, không cần cả ngày tưởng thí ăn, làm người hiện thực điểm