Say Mộng Giang Sơn
Chương 960 : Sư tổ khai sơn
Ngày đăng: 21:02 18/04/20
Đại hội bang phái của Thuận Tự Môn không hề mời các bang phái của Bá Thượng tới dự lễ, một bang phái nhỏ giống như cố môn vậy cũng không phải có hành động gì đáng để người ta chú ý, cho dù có gửi lời mời người ta cũng sẽ không đến.
Nhưng lần này là tám bang phái hợp nhất đối với Bá Thượng lại là một đại sự, Thuận Tự Môn lại không ngăn cấm người ngoài đến xem lễ, rất nhanh, trong Tụ nghĩa đường đã chật ních người của các bang phái thuộc Bá Thượng. Đương nhiên, thủ lĩnh cao nhất của các bang phái không tới, nhưng cũng phái những kẻ thân tín đến để nghe ngóng tình hình.
Từ năm xưa Thuận Tự Môn tách khỏi đến nay, có lẽ đại sảnh của Tụ nghĩa đường vắng vẻ này lần đầu tiên kín người, tụ tập nhân vật các bang phái nhiều như vậy.
Thủ lĩnh của Thiết Đà Bang, Lục Phàm Môn, Nhất Thuận Hội và bảy bang phái gia nhập Thuận Tự Môn nghiêm chỉnh đứng trước nhà chính, cẩn thận tuân theo quy tắc dâng hương, thi lễ, bái kiến môn chủ, Kiều Mộc mặc một bộ quần áo mới, trên mặt còn dấu bầm tím chưa phai nhưng tinh thần phấn chấn, mặt sáng bừng lên.
Ba huynh đệ Cổ thị lúc này xen lẫn trong đám huynh đệ của Thuận Tự Môn, võ công của Cổ cô nương y đã được thấy qua, nghe nói ba vị ca ca của nàng còn lợi hại hơn. Có bốn đại cao thủ này trấn thủ, hôm nay sẽ không sợ bất cứ ai tới Thuận Tự Môn làm loạn.
Hôm qua Độc Cô Văn Đào của Độc Cô thế gia thu phục Lý Hắc, quá trình của Nghiêm Thế Duy y cũng đưa vào tầm mắt, với thế lực của Độc Cô thế gia, nếu nói là kêu Quân Như Nhan đóng cửa tránh họa, lại về phía quan phủ gây áp lực chỉnh lý Văn Bân, cũng là hoàn toàn có thể nói thông được.
Cổ cô nương đã từng nói, người muốn đỡ cho Thuận Tự Môn đích thực không phải là Độc Cô thế gia, mà là truyền nhân của Trương Tam Gia. Người này ngay cả Độc Cô thế gia cũng có thể tùy ý sử dụng, đến nay hắn vẫn chưa từng thấy người này, cũng không biết tên họ hay thân phận của hắn, nhưng đối với lời nói của Cổ cô nương y tin tưởng không chút hoài nghi.
Kiều Mộc cũng là người từng trải, hiểu biết rộng, tri thức thâm hậu, bỗng nhiên vô cớ được một đại quý nhân tương trợ, cho y những lợi ích lớn như vậy, chẳng lẽ y không đề phòng chút nào sao? Quả thực là không có, bởi vì y chẳng có gì có thể đề phòng, cũng không có điều gì để bị người khác để ý cả.
Chỉ dựa vào thế lực của người ta, muốn người có người, muốn tiền có tiền, chỉ duy nhất một thứ cho y mượn dùng, có lẽ là Thuận Tự Môn, chiêu bài sẽ sớm mục nát này. Nếu quả thật có thể như lời của Cổ cô nương nói, khiến cho Thuận Tự Môn lại một lần nữa đứng lên, mặc dù đúng là đối với y có chút lợi dụng, vậy thì đã muốn tính mạng của y thì có là cái gì đâu? Huống hồ y vốn đã cùng đường, mạng này là do người ta nhặt về cho y, Kiều Mộc vốn cũng không tin trên đời này lại có cơm trưa miễn phí, y đã quyết định được ăn cả ngã về không.
Nhìn thấy trước mắt các vị thủ lĩnh của bảy bang phái gia nhập vào Thuận Tự Môn đã dâng hương xong, Kiều Mộc chỉnh đai lưng, liền bước lên phía trước. Bắp đùi của y còn sung nên bước chân hơi tập tễnh, nhưng y vẫn bước đi điềm đạm, chắc chắn dị thường. Thần thái trang nghiêm.
Ánh mắt của mọi người đều đổ về y, người của Thuận Tự Môn kích động, hưng phấn, rất nhiều người mắt rưng rưng, kẻ xem lễ thì vừa tò mò vừa kinh ngạc, có kẻ giọng mỉa mai, lại có kẻ nghi hoặc, nhưng giờ khắc này tất cả mọi người không nói chuyện nữa, trong đại sảnh tĩnh lặng dị thường.
Hôm nay Thuận Tự Môn không sao nói rõ được – đã sáp nhập các phái, hơn nữa theo lời của tên Kiều Mộc kia là còn có ý khôi phục lại vinh quang xưa kia của Thuận Tự Môn, y nếu như muốn khôi phục vinh quang lúc trước cho Thuận Tự Môn không phải có ý là muốn các phái Bá Thượng đều phải bị thần phục dưới cờ này sao? Cho nên một vài người của các đại bang phái chỉ ôm cánh tay cười lạnh.
Nhưng, bọn họ bây giờ vẫn chưa thăm dò chi tiết ý của Thuận Tự Môn, không cần thiết phải làm chim đầu đàn, không nghĩ tới cuối cùng lại có người nói trước, mọi người đều hướng về bên này xem, không biết là người của môn phái nào mà không kìm nén được đã ra tay rồi.
Cổ Trúc Đình bỗng nhiên quay đầu, mày ngài nghiêng như kiếm, ánh mắt sắc bén đột ngột hướng về nơi phát ra tiếng. Một cái nhìn này của nàng khiến cho mọi người đều rùng mình. Lúc trước thấy nàng eo nhỏ thướt tha, bước đi chậm rãi, so với hình tượng nữ anh hùng trong tưởng tượng thật sự khác xa, bây giờ thì khí khái bừng bừng, mới có cảm giác của một thanh kiếm sắc được tuốt ra khỏi vỏ.
Cổ Trúc Đình vừa hướng mắt về phía y, bản thân A Bặc Đỗ Lạp đã cảm thấy càng thêm hài lòng, y giống như một con khổng tước biểu hiện dục vọng mãnh liệt, mở hai tay ra, cao giọng ca ngợi:
- A! Nàng tựa như một vị mục nữ thuần khiết, vẻ tự nhiên khiến cho người ta mê muội, đây đâu phải vẻ đẹp mà các cô nương trong thành tô son điểm phấn, dáng vẻ kệch cỡm có thể sánh được?
Ánh mắt kia của nàng tựa như mũi tên nhọn đâm xuyên qua đám mây, đã xuyên thủng lòng ta rồi. Tiểu yêu tinh mê đắm chết người cũng không cần đền mạng. Ta thật muốn vùi đầu vào lồng ngực trắng muốt và tròn như bướu lạc đà kia, để mút lất dòng suối ngọt hiếm thấy.
- Xi……
Không ít người thầm nhổ một ngụm lãnh khí, đoạn ca ngợi lúc trước thì cũng được, Trung Nguyên nữ tử cũng không phải là không để cho người khác khen ngợi dung mạo xinh đẹp. Tuy lời nói của y khá lộ liệu, vừa thắt lưng lại vừa lông mày, thật ra cũng hơi màu mè hơn một chút, làm cho Lạc Thần Phú của Tào Tử Kiến và vài câu nói lung tung thì có gì khác nhau chứ?
Nhưng…nhưng đoạn kế tiếp thì có hơi trắng trợn. Đây cũng coi như đang ở đại hội nhập phái của Thuận Tự Môn, dám công khai đùa giỡn Chưởng đà đại gia của người ta hay sao?
Người đứng xung quanh A Bặc Đỗ Lạp liền xem y giống như một bệnh dịch vậy, trong chốc lát liền cách xa cả mét, ngay cả Dương Phàm cũng chạy ra, trong một lúc bên cạnh A Bặc Đỗ Lạp chỉ còn lại tên tiểu quỷ lắm mồm A Bạt Tư và vài tên đại thực võ sĩ khoác áo bố dài màu cọ.