Say Mộng Giang Sơn

Chương 101 : Mã mẫu dạy con

Ngày đăng: 20:47 18/04/20


Hai phường đinh phường Tu Văn sau vài ngày đã trở thành chấp sự tăng và thủ tọa chùa Bạch Mã uy danh hiển hách, một sự kiện như vậy cũng đủ để khiến phường Tu Văn kinh động. Mà trong đó một người mới hai ngày trước còn lên pháp trường khiến việc này càng mang tính truyền kì hơn.



Lúc mới vào phường Tu Văn, hai người trong lòng đều lo sợ, sự lo lắng của Mã Kiều thì không cần nói, Dương Phàm thì không phải là sợ quan phủ đột nhiên xông tới bắt người mà là lo lắng bị người ta tới nhà gây náo loạn, chung quy không nên đối mặt.



Nhưng mà, những bách tích không liên quan tới việc này thần sắc có chút kì lạ, nhưng đại đa số những người có hiểu biết đều chủ động chào hỏi họ, còn vị thương nhân du nhân bốn phương Ngô Quảng Đức tuy rằng ngụ ngay trong phường, nhưng cũng không tới gây rối.



Sau khi bắt chuyện qua lại với các hàng xóm láng giềng có giao tình thâm hậu, hai người liền chạy về nhà Mã Kiều, mẹ con gặp lại, ôm nhau khóc lớn. Một lát sau, Diện Phiến Nhi cùng mẹ nàng cũng tới, mẹ Diện Phiến Nhi an ủi Mã mẫu:



- Chị à, con chị đã bình an vô sự, chị còn khóc gì nữa, nên vui mới đúng chứ!



Mã mẫu lau nước mắt, tát Mã Kiều, mắng:



- Ngươi đúng là đồ súc sinh, không nghe lời dạy của mẹ, lại không chịu học hành, thông đồng với người khác, làm bại hoại nền nếp gia đình, lại còn đùa giỡn với tính mạng, nếu không có nghĩa sĩ cứu, sớm đã chôn vùi mạng sống. Hiện giờ tuy rằng giữ được cái mạng này, nhưng lại xuất gia, cha ngươi chỉ có mình đứa con trai là ngươi, việc này đúng là việc bất hiếu, ta thật sự chỉ muốn giết chết ngươi!



Dứt lời, bà quơ lấy cây chổi, mẹ Diện Phiến Nhi nhanh tay tiến đến ngăn lại, lại khuyên giải một hồi.



Mã Kiều quỳ trên mặt đất không dám nói lời nào, Dương Phàm tiến tới phía trước:



- Đại nương, người đừng lo lắng, chúng con gia nhập chùa Bạch Mã, nhưng chỉ là muốn tránh sóng gió mà thôi. Hiện giờ, Tiết Hoài Nghĩa đang chủ trì ở đó, có lẽ đại nương cũng đã nghe nói tới vị hòa thượng này, không nên căng thẳng, chờ thêm chút thời gian nữa, Kiều ca muốn hoàn tục cũng không có gì là khó.



Mã mẫu nghe xong nhẹ lòng nhìn Dương Phàm, nói:



- Tiểu Phàm, cháu cũng cùng nó vào chùa Bạch Mã rồi hả?



Dương Phàm nói:



- Lúc đó con vừa trở lại phường, nghe nói Kiều ca gặp chuyện không may, liền tới chợ Nam thì đụng phải nghĩa sĩ cứu mạng Kiều ca, con lập tức đuổi theo hai người. Nghĩa sĩ kia sau khi cứu Kiều ca trốn thoát liền hiên ngang bỏ đi, con và Kiều ca liền cùng nhau trốn, đám quan nhân lại đuổi tới quá nhanh, liền trộm hai bộ bào phục của đạo quán, nào ngờ…



Mã mẫu thở dài:




- A Nô, sao ngươi lại trở về?



Thiên Ái Nô hừ một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp nói:



- Ngươi đừng ngắt lời, ta vừa hỏi tình hình của ngươi ở trên phố, trong lòng có chút nghi ngờ, vừa nãy thử một chút, người gọi là nghĩa sĩ cướp pháp trường kia, e rằng chính là bản thân ngươi mà thôi? Tiểu phường đinh, hừ! đúng là giỏi thật, ngươi lại dám gạt ta?



Dương Phàm không nhịn nổi cười, nói:



- Trông bô dạng uất hận của ngươi kìa, ta không có lừa thân thể ngươi, cũng không lừa gạt tâm can ngươi, chỉ có điều ta không nói là ta có võ công mà thôi, sao ngươi lại nói như vậy được?



Thiên Ái Nô đỏ mặt, nhíu mũi lại nói:



- Ngươi còn nói những lời thô tục, không thể đứng đắn hơn được sao?



Dương Phàm buông tay nói:



- Ta sợ ta đứng đắn, ngươi lại không vui, chê ta có mắt không tròng, thấy một đại mỹ nhân ở trước mắt mà không có chút rung động, cứ như một khúc gỗ cứng nhắc.



- Hừ!



Thiên Ái Nô hừ một tiếng, những lời ca ngợi của hắn, không biết là nên vui hay nên phản bác, đành phải nói tránh đi:



- Ngươi có bản lĩnh giỏi như vậy, vì sao phải làm phường đinh ở nơi nàu, âm thầm làm một tiểu tặc ở đây?



Dương Phàm nói:



- Có chút võ công ta không làm tiểu tặc, còn có thể làm chuyện gì khác? Chẳng lẽ tới một nhà hào môn nào đó làm võ sư hộ viện hay sao?