Say Mộng Giang Sơn

Chương 971 : Mạng nhện

Ngày đăng: 21:03 18/04/20


Liễu Tuẫn Thiên nghẹn lời tức giận ra cửa, y ở cạnh lò sưởi, trong phòng ấm áp như xuân, chỉ mặc phong phanh một bộ quan bào, hiện giờ chưa thay quần áo, ngay cả áo khoác cũng chưa kịp khoác, vội vội vàng vàng xông ra ngoài, trên đường hắn giục ngựa chạy nhanh tới Hình Bộ nha môn, bị gió thổi lạnh thấu xương, run lẩy bẩy.



Đợi cho tùy tùng vào trong thông báo, đến lúc Hình Bộ Trần Đông và Tôn Vũ Hiên khoan thai ra nghênh đón, Liễu Tuẫn Thiên đã đông cứng rồi. Trần Đông và Tôn Vũ Hiên đối với học sinh ở trước cửa kêu gào, các gia quyến phạm nhân khóc rống đều không để ý, chỉ có tươi cười chân thành hướng về phía Liễu Tuẫn Thiên hỏi mục đích đến.



Những gia quyến nghi phạm kỳ thật đều là bị người giật dây mà đến, kì thực không có gan chạm quan viên, huống chi có hơn hai mươi quân giáo đằng đằng sát khí cầm đao canh giữ bên cạnh các vị quan Hình Bộ, bởi vậy bọn họ chỉ ở một bên kêu oan.



Về phần những học sinh Quốc Tử Giám và trường thái học kia, tuy rằng ttinh thần quần chúng mãnh liệt, nhưng trong đó phần lớn là bị người bịt mắt, chỉ có vài người dẫn đầu mới biết nội tình, nhưng cũng bởi vì đã được chỉ bảo, phải đợi đám người thầy trò Tế tửu đến mới xông vào nha môn, bởi vậy án binh bất động.



Liễu Tuẫn Thiên trầm mặt nói:



- Hai vị Tuyển lang nói nhận đơn kiện, phải nghiêm khắc tra xét vụ tào phu ở Bá Thượng ẩu đả, quan viên nhận hối lộ dung túng án, bản quan không biết nội tình, cũng không muốn hỏi đến, trong trường hợp đó hai vị tuyển lang lại phái người bắt Thiếu Doãn Tề An Nhuận và Ti Mã Triệu Hạo Thần của bản phủ Huyện hầu Vương Thế Tu, người ở Quốc Tử Giám là Tế Tửu Lý Kiếm Bạch..., đây là duyên cớ gì? Chẳng lẽ hết thảy quan thân với bản phủ đều có liên quan đến tào vận Bá Thượng ?



Trần Đông kinh ngạc nói:



- Liễu phủ lệnh cớ sao nói ra lời ấy? Bản quan nhận được tố cáo, nói là Bá Thượng có tào phu kéo bè kết phái, ẩu đả sinh sự, làm cho tào vận phải tạm dừng, nhiều người bị thương, bên trong còn có quan thân nhận hối lộ, che giấu cường hào, nên mới sai người đem những người xung quanh đến tra hỏi. Hiện giờ chỉ có vụ án liên quan tới Cao tham quân, Ngô huyện úy, Lang huyện úy ở nha môn Hình Bộ, vả lại chưa bị ngược đãi gì, về phần Liễu phủ lệnh nói về các vị quan viên, thực sự không phải bản nha bắt.



Liễu Tuẫn Thiên ngẩn ra nói:



- Người thật sự không phải là Trần tuyển lang bắt hay sao?



Trần Đông không vui nói:



- Liễu phủ lệnh, Trần mỗ cần thiết phải che che lấp lấp, giảo hoạt nói xằng bậy sao?



Tôn Vũ Hiên vuốt râu cười nói:
Lạc Dương, Võ Tam Tư nhận được mật báo của Võ Ý Tông như nhặt được của bảo, lần này vì Hoàng đế dời đô triều quan tiền trạm Trường An chia làm hai phái, pháp ti nha môn rõ ràng không phải là cùng một đường với Võ thị, nếu y có thể dựa vào nguyên do này lật đổ được Hình Bộ và người của Ngự Sử Đài, thế lực Võ gia có thể độc chiếm Trường An.



Trước kia Võ thị chỉ chú ý tiến hành kinh doannh ở Lạc Dương, ánh mắt không khỏi thiển cận một chút, nhưng ai nghĩ tới Võ Tắc Thiên lại dời đô bất thình lình như vậy? Hiện giờ nếu có thể lợi dụng tốt cơ hội này, bọn họ có thể đoạt lại tiên cơ. Nhưng mà, Dương Phàm sớm có chuẩn bị và đa mưu túc trí như Trần Đông sao có thể không có phòng bị? Bọn họ ở Trường An hô phong hoán vũ, sao không suy xét khả năng can thiệp từ Lạc Dương chứ?



Quan trọng hơn nữa là, Võ Tắc Thiên sở dĩ quyết định dời đô, ngoài uy hiếp lũ lụt ra, một phần nguyên nhân là bởi vì tuổi già trong đầu nẩy sinh ra ý niệm lá rụng về cội, muốn trở về nơi bà sống hơn nửa đời người ở thành Trường An, nhưng không hề nghi ngờ, mục đích chủ yếu nhất của bà là để bảo đảm thế lực hai nhà Võ Lý có thể đạt thành thế cân bằng. Xuất phát từ mục đích này, bà sẽ ngồi xem bộ tộc Võ thị sẽ thâu tóm Trường An trong tay sao?



Lạc Dương, Lệ Xuân Đài.



Võ Tắc Thiên híp mắt, chăm chú xem mật báo của Dương Phàm. Dương Phàm trong mật tấu trình bày tỉ mỉ tình hình hắn đi khảo sát ở Trường An, ước tính chi phí lương thực Hoàng đế hàng năm dời đô về Trường An cùng với trừ ra ở Quan Trung tự cấp còn cần số lượng thủy vận cung cấp ở bên ngoài, sau đó lại tính toán năng lực vận chuyển lương thực bằng đường thủy trước mắt.



Trong tấu chương của hắn không có từ hoa lệ nào, nhưng lời nói có vật, rất có sức thuyết phục. Dương Phàm cuối cùng đề xuất đào đường sông, sau đó đề nghị bảo đảm thủy vận, lại trọng điểm đưa ra việc đinh phu tào thượng kéo bè kết phái, tình hình hao tổn máy móc nghiêm trọng, đề nghị phía chính phủ ra mặt, chỉnh hợp thủy vận, giảm bớt hao tổn máy móc, đồng thời còn nhắc tới thủy vận ven đường bị quan lại các nơi bóc lột nghiêm trọng, tình hình số lượng lớn quan viên ở giữa mưu lợi bất chính, đề nghị triều đình nghiêm khắc sửa trị.



Võ Tắc Thiên xem xong mật tấu, nói với Phù Thanh Thanh đang đứng trang nghiêm trước mặt :



- Trẫm sắp tới dời đi, vận chuyển lương thực bằng đường thủy là một chuyện rất quan trọng, Dương Phàm sở tấu tất phải lập tức giải quyết, Uyển nhi đâu rồi, nhanh chóng gọi nàng tới gặp trẫm.



Phù Thanh Thanh một chút chần chừ, nói:



- Đãi Chế... Đãi Chế nàng...



Võ Tắc Thiên lông mày nhướng lên, không vui nói:



- Ấp a ấp úng! Nàng làm sao vậy?