Say Mộng Giang Sơn
Chương 978 : Lại chết lần nữa
Ngày đăng: 21:03 18/04/20
Màn che trùng trùng, giao tiêu mềm mại, thanh thoát buông xuống. Vô Cốt Đăng thuần túy lấy bạch ngọc chế thành, trên vẽ sơn thủy, hoa trúc lông vũ, ánh sáng từ bên trong lộ ra, như thanh băng ngọc hồ, cảm nhận thoải mái, bảo quang hoa ảnh, khó có thể nhìn thẳng vào.
Trước hồ nước nóng để tắm rủ xuống một bức mành pha lê, lưu tô bảo đái, và trong Ô Cốt Đăng ánh sáng chiếu sáng, rực rỡ loá mắt, nghiễm nhiên Quảng Hàn Thanh Hư phủ đệ.
Nhà có tiếng quyền quý, sự kiêu xa hoa lệ quả nhiên không phải dân chúng bình thường có thể tưởng tượng, Độc Cô thế gia ở trong thế gia không phải là nhà quyền quý nhất, gian phòng tắm này chỉ để trang trí ở trong phòng khách, cũng không phải là nơi tắm rửa cấp cao của chủ nhân mà lại lộng lẫy xa hoa như thế.
Phòng thay đồ, bàn nhỏ, lư hương, kính đứng mọi thứ đầy đủ, trên mặt đất phủ thảm nhung tơ mềm mại, Cổ Trúc Đình cởi bỏ trang phục nhuốm máu vứt một bên, chỉ mặc quần lót đi đến, hai tay tách bức rèm pha lê ra, trong tiếng vui tai giòn vang leng keng, một hồ tắm lớn xuất hiện trước mặt, hơi nóng cuồn cuộn.
Tường hồ bằng bạch ngọc, một con cá chép màu vàng nhảy bên cạnh ao, nước chảy ồ ồ từ trong miệng cá phun ra, chậm rãi rót vào trong ao, Cổ Trúc Đình cởi quần lót nhuốm máu ra, thắt đáy lưng ong, hai đùi tròn trịa thẳng tắp, giữa đùi đỏ sẫm một đường, trắng trẻo không có một cọng lông.
Cổ Trúc Đình bước vào thềm đá ngâm mình vào trong nước, người ngồi xuống nước, nước trong suốt lập tức nhuộm một màu đỏ nhạt, Cổ Trúc Đình đặt cánh tay phải bị thương lên hồ, khẽ thở dài, mệt mỏi ngửa tựa vào trên vách đá hồ, tuyết nhũ mê người ở trong nước gợn sóng không ngừng nhẹ nhàng phập phồng, sương mù lượn lờ.
Cơ thể nàng không phải làm bằng sắt, ban ngày ôm Dương Phàm một đường chạy như điên, sau đó lên xe vì sợ lang quân bị xóc nảy, nàng cũng thủy chung ôm Dương Phàm và chạy tới Độc Cô thế gia, tâm nàng chỉ nghĩ tới sự sống chết của Dương Phàm, cuối cùng lại mang một lời bi phẫn, trắng đêm giết chóc không ngừng, giờ phút này ngâm trong nước nóng, hai mắt lập tức mệt mỏi khép lại, hận không thể như vậy hòa tan trong ao được.
Nhưng nàng buộc mình không được ngủ gật, nàng còn phải đi thăm Dương Phàm. Quý phủ không có bất kỳ rối loạn, chứng tỏ lang quân còn sống, nhưng lời nói y sĩ nặng nề ở trong lòng của nàng nàng không biết Dương Phàm có sống qua ải này không, nếu không phải là vì không muốn lang quân ngửi được mùi máu tươi, nàng vừa về đến đã trực tiếp qua đó rồi.
Lặng yên ngồi một lúc Cổ Trúc Đình bắt đầu gội đầu rửa mặt, làm sạch thân thể, nước là nước chảy, có nơi phát ra cũng có nơi đi, máu pha loãng trong nước dần dần nhạt đi hồi phục lại là một hồ nước trong
Cổ Trúc Đình cẩn thận rửa sạch miệng vết thương, vội vàng bước ra nhà tắm, băng bó đơn giản vết thương lại sau đó lấy xiêm y mà Độc Cô gia chuẩn bị cho mặc chỉnh tề, liền vội vàng ra cửa phòng.
-
Cổ cô nương, ngươi đã trở về!
Nhâm Uy sớm nhận được tin tức dĩ nhiên đợi ở bên ngoài, Cổ Đại cũng ở đó, vừa thấy muội muội là nhướn mày, trách nói:
- Muội muốn làm cái gì, sao không nói cho huynh trưởng biết? Võ nghệ muội mặc dù cao, cũng đừng quên, bọn họ có lực nỏ trong người, nhất là ban đêm kình nỏ khó lòng phòng bị, nếu chẳng may muội có mệnh hệ gì...
Cổ Trúc Đình sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, căn bản không lòng dạ nào cùng đại ca đấu võ mồm trực tiếp cắt ngang lời của y, hỏi:
- A lang thế nào?
La Gia Hạo khẩn trương nói:
- Ta sao có thể như thế đại ca, huynh đệ chúng ta nhiều năm, ta còn không biết cách làm người của ngài sao, ta đối với ngài có thể là tuyệt đối tín nhiệm...
- Được rồi được rồi!
Nghiêm Kế Xuyên không kiên nhẫn cắt ngang, ngẫm nghĩ một chút, cắn răng nói:
- Tạm thời tách ra mới là an toàn nhất, nếu họ không tình nguyện, cũng không thể để họ cứ ở mãi trong phòng, rất dễ gây chú ý. Bảo họ ẩn nấp trong hầm ngầm, nấu thuốc cũng nấu trong hầm ngầm, cẩn thận bị phát hiện thì hỏng bét.
*******
Trần Đông và Hồ Nguyên Lễ cự tuyệt đến dự yến ở Phù Dung, và sau khi đoạn tuyệt hoàn toàn với thế lực địa phương ở Trường An, song phương đấu tranh bắt đầu từ âm thầm ra đến bên ngoài. Trường An phủ đối với khâm sai Hình Bộ và Ngự Sử Đài bắt đầu áp dụng thái độ không hợp tác, với những hồ sơ mà họ cần, điều phối nhân sự bắt đầu kéo dài chậm trễ.
Nhân viên Trường An phủ phái tới Ngự Sử Đài và Hình Bộ phối hợp khâm sai phá án trở thành tay sai tốt nhất của bọn họ, nghi phạm ngại phạm bị nhốt trong lao cũng bắt đầu không ngừng nhận được tin tức từ bên ngoài đưa tới, nội ngoại xâu chuỗi, nội nội xâu chuỗi, thông cung, phản cung, ngụy tạo chứng cứ.
Cùng lúc đó, thế lực Trường An khắp nơi bắt đầu gây ra ngôn luận bất lợi đối với khâm sai, lợi dụng các loại mạng lưới quan hệ tiến hành buộc tội và công kích tới Lạc Dương, những thế lực địa phương này không thể khinh thường, bọn họ không dám là địch của quan to ở triều đình, nhưng một khi bị ép, bạo phát ra lực lượng cũng vô cùng khổng lồ đấy.
Xét thấy như thê, Hồ Nguyên Lễ vội vàng báo cho Trần Đông, vì lý do an toàn, hai người quyết định từ bỏ những người đi theo mà Trường An phủ cung cấp, mang theo toàn bộ nghi phạm và nhân chứng vào quân doanh Thiên Kỵ. Hai người vừa mới định ra thương nghị, tin tức liền bị nhân vật nổi tiếng, đám quan lại quyền quý ở Trường An biết hết toàn bộ chi tiết.
Quá ngọ ngày kế tiếp, Thiên Kỵ Doanh phái ra ba trăm tên quan binh, do người đã lâu không lộ diện là Trung Võ Tướng quân Dương Phàm tự mình dẫn quân, trước tiên đến Hình Bộ, tiếp đó là đến Ngự Sử Đài, đón khâm sai và toàn bộ tùy tùng trong kinh mang đến đi, bắt lại toàn bộ phạm nhân, dẫn theo toàn bộ nhân chứng dọc theo đường cái Chu Tước đi về hướng Khai Viễn môn phía bắc thành Lạc Dương.
Dương Phàm giục ngựa đi giữa, xung quanh là đám người Trần Đông, Hồ Nguyên Lễ, Tôn Vũ Hiên, Tôn Vũ Hiên, Thời Vũ, Văn Ngạo, đoàn người cười cười nói nói, hình như đối với tình cảnh trở thành công địch Trường An không chút gì lo lắng. Nhân mã đang đi trên đường dài, hai bên phường đột nhiên xuất hiện ra một đám người, giáp sĩ bảo vệ xung quanh còn chưa kịp phản ứng liền gặp tên như mưa, bắn thẳng đến vị trí ba người Dương Phàm, Trần Đông và Hồ Nguyên Lễ.
- Cẩn thận! Có thích khách!
Dương đại tướng quân phản ứng cực nhanh, rồi đột nhiên rút kiếm thúc ngựa nhảy lên một bước, ngăn tiễn ở phía trước Trần Đông và Hồ Nguyên Lễ để đẩy tiễn, "phập, phập, phập..." Tiễn như mưa, gã cận vệ phía trước Dương Phàm liên tiếp trúng tên, kêu thảm liên tục, Trần Đông và Hồ Nguyên Lễ nhân cơ hội lăn xuống yên ngựa, chật vật phủ phục trên mặt đất.
- Giơ lá chắn, bảo vệ tướng quân!
Có người hô to, cũng tháo lá chắn vội vàng áp sát vào Dương Phàm, nhưng đã không còn kịp, mũi tên sắc bén trong một khoảng cách gần bắn chụm dày đặc như thế, ai có thể ngăn cản? Trước mắt bao người dân chúng Trường An, Dương Phàm kêu thảm một tiếng, ngực trúng tên, ngửa mặt ngã xuống ngựa.