Say Mộng Giang Sơn

Chương 989 : Mai phục

Ngày đăng: 21:03 18/04/20


Mười dặm trường đình, một đội binh tinh nhuệ đứng trang nghiêm bên đường, binh khí leng keng, tinh kỳ tung bay có một loại pháp độ dầy đặc.



Hà Nội Vương Võ Ý Tông, Hộ bộ thị lang Cừu Linh Chi, Công bộ thị lang Hầu Tông Du, Thiêm đô ngự sử Hồ Nguyên Lễ, Hình bộ lang trung Trần Đông, còn cả Liễu Tuẫn Thiên, đám quan văn võ Trường An này hoặc đứng hoặc ngồi trong sảnh chở, đang đợi vị quan khâm sai mới Phụng Thần Giám Trương Xương Tông.



Võ Ý Tông khuôn mặt đen xì, thần sắc không vui, y mới thật sự gặp phải đại họa tai bay vạ gió, Dương Phàm kia bị thích sát, để tránh trách nhiệm y phải giao ra chức Sai sứ của bản thân, hơn nửa năm nay ở Trường An, y thật sự lo lắng hết lòng, kết quả trớ trêu, cuối cùng thành toàn cho Trương Xương Tông, khiến tiểu tử Trương gia chưa đủ lông đủ cánh này tới hái quả ngon.



Còn y lúc này thân phận mẫn cảm, đặc biệt là y phải giao tiếp với Trương Xương Tông, còn không thể không tới nghênh đón, cảm giác thấp cổ bé họng này thật không dễ chịu. Võ Ý Tông lúc này không biết vì phỉ báng Trương Xương Tông, đứa con cả của Võ Thừa Tự đã bị Cô Mẫu hạ chỉ dùng gậy đánh chết, nếu biết, y tuy là đứng ở bên Võ Tam Tư, tranh đấu gay gắt với Võ Thừa Tự, nhưng người của Võ gia bị tai bay vạ gió, y cũng sẽ có cùng chung mối thù, lúc đó e là phải càng thêm khó chịu.



Cừu Linh Chi và Hầu Tông Du xì xào bàn tán, mặc kệ thế nào, Võ Ý Tông sắp đi, sau này người chủ trì cục diện vẫn là Trương Xương Tông, bọn họ suy nghĩ nên làm thế nào để có mối quan hệ tốt với vị tân nhiệm này, người này là người được Hoàng đế sủng ái nhất, so với các quan khâm sai bình thường quyền còn nặng ba phần, nghe nói lần trước gã xuất kinh, Hoàng đế còn lấy Tinh lễ đem tặng, có quyền tiền trạm hẩu tấu, chỉ e lần này cũng không ngoại lệ, nếu không tạo quan hệ tốt với người như vậy, hậu quả khó lường.



Các quan viên phía sau Liễu Tuẫn Thiên, bao gồm Thân sĩ, quyền quý, huân thích, trong lòng cũng đang nghĩ nịnh bợ vị quan khâm sai mới này thế nào, làm sao để có quan hệ tốt với hắn ta, làm sao để gặp may trong cuộc đại thanh lọc lần này, bọn họ đã có các loại biện pháp, tửu sắc tài vận, nhưng phàm là người có chỗ tốt, đều không dùng tới, không tin bắt được vị quan khâm sai đại nhân này.



Trong tiếng trống trận phía trước, mọi người đón khách đứng trong đình lại xôn xao, Võ Ý Tông cũng đứng lên, nghiêng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy một một đội kỵ binh xếp hảng chỉnh tề, binh khí đao thương lóng lánh, chiến bào giáp trụ đen đỏ giao tranh, cờ bay phất phới, to rộng oai hùng, bất động như núi.



Võ Ý Tông thở dài, nhanh bước lên tiếp đón, các quan viên lập tức theo sát phía sau, các quan viên ăn mặc chỉnh tề, cao thấp phân biệt trước sau.



Các võ sĩ mặc áo giáp trụ, yên ngựa chỉnh tề, cưỡi trên tuấn mã, đeo đao mang lá chắn, tay cầm trường thương, kiếm sắc sang lóe, uy vũ hung tráng. Quân kỳ phần phật, chợt giống như nứt ra, đội kỵ binh trái phải phân ra, để quan viên các đường tiến lên trước nghênh đón, từ hai bên đường xông ra, cưỡi ngựa liên miên không dứt, ít nhất có tới hai ngàn kỵ binh.



Phía trước có hai ngàn kỵ binh, phía sau lại có bao nhiêu nhân mã?



Võ Tắc Thiên đối với tiểu tình lang mà bà sủng ái nhất, thật sự là có tăng thêm sự che chở. Trương Xương Tông chủ động xin tới Trường An, tạm lánh ngọn lửa giận của hai nhà Võ Lý, Võ Tắc Thiên lại biết tin Dương Phàm bị người ám sát, tình hình trong quan trường phức tạp, e hắn xảy ra bất ngờ, liền phái một đội trọng binh bảo hộ, dường như hắn tới không phải là Trường An mà là cái gì biên thùy trọng trấn.



Đại quân lướt qua, thế như núi nghiêng, như Võ Ý Tông, Liễu Tuẫn Thiên và phần đông quan viên trong thành vẫn còn thản nhiên, nhưng nhiều quan lại ở các địa phương ở Trường An trong lòng rét run, bên cạnh vô số các chân ngựa thô ráp ồ lên mà qua, từng hàng từng hàng trường thương thô nặng tựa như rừng, trên mũi dao sắc bén dính máu, trong đó những người chột dạ trong lòng sẽ có chút cảm giác khó thở.



Phía trước xuất hiện một chiếc xe ngựa với bốn con tuấn mã trắng kéo theo một xe ngựa du bích lớn, màn che buông xuống, hoa mỹ tinh xảo, tự có một loại khí thế cực kỳ quý giá trong đó.



Võ Ý Tông dừng chân lại, mắt thấy xe ngựa kia lao tới trước mặt, phu xe ghìm cương ngựa lại, thùng xe chỗ màn che vén lên, liền thò ra một cái đầu.
Cổ Trúc Đình lại nói:



- Ngươi còn không buông tay, ta cam đoan từ nay về sau tay của ngươi cũng sẽ không cầm được bất cứ vật gì nữa!



A Bặc Đỗ Lạp như bị bò cạp chích, rụt vội tay lại.



Những hán tử tào bang đi theo sau Cổ Trúc Đình lập tức cười ha hả không ngừng, thật ra họ không ghét A Bặc Đỗ Lạp, thậm chí cảm thấy Bá Thượng có một kẻ dở hơi như vậy cũng thú vị.



Chẳng qua gã đui mù này lại đùa giỡn Đà Bả tử của họ, làm bộ hạ họ nên cũng có một chút tư thái.



Vinh Thụ nguyên thuộc Ngũ Hành Hội hiện giờ đã trở thành đệ tử của Thuận Tự môn nghênh ngang đi đến trước mặt gã, hai tay chống nạnh, vận đủ đan điền, quát:



- Còn không mau cút đi!



A Bặc Đỗ Lạp và tiểu người hầu A Bạt Tư của gã tức thì chạy trối chết.



Tần lão gia tử lắc lắc đầu, không biết nên khóc hay cười mà nói:



- Người Hồ Tây Vực này phong tục đúng là lộn xộn quá.



Cổ Trúc Đình hừ lạnh nói:



- Làm thương nhân mà ngốc như vậy sao? Gã ta rõ ràng là cố ý đùa giỡn mình, lần sau còn như vậy, ta lập tức đánh gãy chân gã.



Vừa nói, ngón tay thon mềm của nàng cuộn tròn lại hướng vào đáy tay áo, ngón tay nhỏ nhắn bắn ra, một tờ giấy thu vào trong tay áo.