Say Mộng Giang Sơn

Chương 104 : Tham vọng của Tiết Hoà Thượng

Ngày đăng: 20:47 18/04/20


Mười mấy hòa thượng đang mặc tăng y màu xám, màu đen, màu xanh, đại diện cho thân phận và địa vị khác nhau của họ trong miếu chùa. Bọn họ đang vây quanh một vị khoác áo cà sa đỏ thẫm như những vì sao vây quanh mặt trăng, bảo trướng nghiêm trang, cái đầu trọc lóc bóng loáng trông như…



- OH!



Sở Cuồng Ca chăm chú nhìn vị cao tăng quá sức trẻ tuổi kia, bỗng nhiên ngây ngẩn người.



Người này...



Sao người này lại có thể giống tên thiếu niên tuấn tú đáng yêu, áo gấm mũ nồi Dương Phàm kia thế nhỉ?



Sở Cuồng Ca nhìn hắn, miệng dần dần mở ra, mở lớn tới mức có thể nhét được cả quả trứng ngỗng vào miệng. Những tên lưu manh bên cạnh y cũng đứng ngây người, cả nửa ngày, bỗng một tên lưu manh bỗng nhảy dựng lên, thất thanh kêu:



- Tiểu Phàm, là ngươi sao? Ngươi, ngươi ăn mặc kiểu gì vậy, tính hát tuồng sao?



- To gan, đây là thủ tọa chùa Bạch Mã, Hoằng Thập Thất đại sư, kẻ nào dám vô lễ?



Một tên hòa thượng đi ra trịnh trọng tuyên bố thân phận của Dương Phàm, vài tên lưu manh nghe xong hết sức kinh ngạc.



Dương Phàm cười nói:



- Sở thí chủ! Các vị thí chủ, đã lâu không gặp?



Sở Cường Ca kinh ngạc đứng lên, đánh giá Dương Phàm từ trên xuống dưới, chậm rãi nở một nụ cười đau khổ, nói:



- Dương Phàm đại sư, ngươi xuất hiện như vậy, thật sự là làm người khác không ngờ tới.



Dương Phàm mỉm cười nói:



- Sở thí chủ, bên này, mời, bần tăng có chuyện muốn nói.



Hai người đi sang đường bên kia, dưới gốc cây hòa, đám hòa thượng và lưu manh cùng gườm gườm nhau, giữa họ có một tinh thần không ai phục ai.



Hiểu ra ngay là những hòa thượng này vốn cũng xuất thân từ đám lưu manh, hai nhóm đứng hai bên, đương nhiên cảm nhận được hơi thở giống nhau của đồng loại, đều là cuồn cuộn, tự nhiên lại có một loại địch ý cạnh tranh, cho nên hai bên chỉ là khuôn mặt bằng lòng nhưng sớm đã không thuận mắt từ lâu rồi!



Bên kia đường, Dương Phàm đem tình hình của mình ra kể đơn giản với Sở Cuồng Ca. Ngay cả Mã Kiều chết tiệt bị tội chết cũng được một câu củaTiết Hoài Nghĩa mà bị xóa sạch, hắn không sợ Sở Cuồng Ca tìm ra bí mật gì. Sở Cuồng Ca cũng không có khả năng đào móc ra được bí mật thật sự gì.


- Thập cửu, ngươi yên tâm, chuyện của ngươi, Thập Thất cũng đã nói với ta, chỉ cần ngươi mang thể diện về cho ra, ta liền cho ngươi trở về Thiên Ngưu Vệ! Ta là người thô thiển, lời nói ra tất sẽ làm.



Sở Cuồng Ca nghe xong trong lòng kích động không ngừng, lập tức ôm quyền nói:



- Phương trượng yên tâm, Sở Cuồng Ca nhất định sẽ mang thể diện về cho phương trượng.



Quá kích động, y làm hành động như nghi thức quân đội, Tiết Hoài Nghĩa đã không phải hòa thượng đứng đắn, cũng không cần để ý, rất hài lòng với thái độ của y, liền liên tục gật đầu nói:



- Tốt, tốt, ngươi chăm chỉ luyện tập, thành công rồi, ta tuyệt không nuốt lời!



Trận đấu này, đối với Tiết Hoài Nghĩa chỉ có vấn đề thể diện, y thích náo động, hơn nữa thích làm náo động trước mặt Võ Tắc Thiên, còn đối với Sở Cuồng Ca mà nói, cũng chỉ là tiền đồ đại sự cả đời, không dám chậm trễ. Nghĩ tới việc cao thủ đô vật nhiều như mây, chỉ với mình y, không ai trợ giúp, một khi thất bại, thì hy vọng trở về cấm quân chỉ như bọt nước.



Sở Cuồng Ca nhân tiện nói:



- Phương trượng, đệ tử không sợ cùng so tài đấu vật với người khác, chỉ có điều mỗi đội đều có rất nhiều cao thủ, đệ tử một người, nếu như một mình liên đấu, chỉ sợ “một bàn tay vỗ không nên tiếng”, nếu như có người trợ giúp, phần thắng sẽ tăng lên rất nhiều, không bằng mời Thập Thất sư huynh và các huynh đệ cùng dự thi, người thấy thế nào?



- Thập Thất?



Tiết Hoài Nghĩa nhìn Dương Phàm, nhếch chiếc miệng rộng, lắc đầu như trống lắc:



- Không được, không được, ngươi coi cái thân thể gầy gò kia, đánh cầu, đá cầu đều dựa vào sự linh hoạt, tất nhiên có thể lên tỉ thí, còn đi đấu vật thì không được, thân thể đó, không thể được.



Sở Cuồng Ca giật mình mà nói:



- Phương trượng, Thập Thất huynh giao pháp như thần, người không biết sao?



- Ồ?



Tiết Hoài Nghĩa ngạc nhiên nhìn về phía Dương Phàm:



- Thập Thất, ngươi còn có thể giao pháp?



Dương Phàm vuốt mũi, ngại ngùng mỉm cười, nói:



- Có hiểu đôi chút, một chút!