Say Mộng Giang Sơn

Chương 994 : Thanh trừ

Ngày đăng: 21:03 18/04/20


Rặng liễu uốn quanh, hoa sen lau sậy um tùm, cầu nhỏ đình nghỉ bên cây, dáng núi bóng nước, tất cả tựa chốn tiên cảnh. Trong nơi chốn nho nhã thanh tào này, âm thầm lẩn khuất một vài nhà tranh.



Vượt qua một đường nước suối, phía trước có một cây cầu nhỏ, bên cạnh cây cầu là một thảo đình, thật vô cùng cổ phác. Đi qua cầu không xa có một ngôi nhà gỗ, bên trên có khắc bốn chữ lớn “Chỉ Xích Bồng Lai”.



Đi tiếp lên phía trước, tầm mười bước chân thì lại thấy một căn nhà gỗ nữa, bên trên khắc lớn bốn chữ cổ: “Cố Chiêm Quân Tử”.



Cỏ xanh chen lối nhỏ, lẻ loi một con đường mòn xuyên qua rừng trúc, phía trước mặc nhiên lại trở nên rộng rãi khai thông, có một vài gian nhà cỏ, nơi đó chính là Lam Điền Đệ nhất Học viên: Doanh Châu Học viên.



Vị Sơn trưởng đứng đầu Học viên này tên gọi là Lâm Vũ Hàm, tự Bá Cử, hiệu Nhược Thủy, vốn là người Địch Đạo, Lũng Tây. Tuổi nhỏ trúng cử, làm đến chức quan Lam Điền Ngự Sử, chức Khởi Cư Xá Nhân. Tuổi trung niên lui về nghỉ hưu, để tóc nhập đạo, tại triều vi nho, tại dã vi đạo, dù gì cũng quả là phóng khoáng vô cùng.



Lâm sơn trưởng nhập đạo mười năm, lại muốn hoàn tục nên mới mở ra Doanh Châu Học viên này, chuyên tâm dạy học. Có rất nhiều nhân tài học sĩ đều đến đây thụ nhiệp. Lâm Vũ Hàm trở thành một đại nho nổi tiếng ở Quan Trung, có danh tiếng lớn lao trong sĩ tộc vùng Quan Trung. Mỗi lần thi hương, thi hội, những cử tử đến “Hành quyển” đều lũ lượt kéo đến chỉ mong được một lời khen của Lâm sơn trưởng.



Nhưng có rất ít người biết rằng, vị Lâm sơn trưởng này thiếu thời được lọt vào pháp nhãn của Lý lão Thái công vùng Tây Lũng, nhận được sự chỉ bảo dạy dỗ của Lý thị vùng Tây Lũng nên mới có được vị trí đức cao vọng trọng trong giới nhân sĩ như ngày hôm nay. Lâm Vũ Hàm hiện đang nắm giữ trong tay Kế Tự Đường của Quan Thiên Bộ.



Từ sáng sớm, Trương Tử Duệ đã mang theo văn phòng tứ bảo và sách giấy đến Học viên. Trương Tử Duệ là người bản địa Lam Điền, trong nhà có trăm mẫu ruộng, lại có hai xưởng làm công, phía Nam thành Trường An còn có ba cửa hàng. Gia thế của y được coi là một trong những gia đình giàu có bậc nhất trong huyện Lam Điền này.



Đứa trẻ này thiếu thời thông minh, hiếu học vô cùng, rất được lòng Lâm sơn trưởng. Trương Tử Duệ chính là đệ tử chân truyền của Lâm Vũ Hàm. Bất kể trời nóng hay lạnh, mưa to gió lớn không ngừng như thế nào, hàng ngày gã đều bắt buộc phải đến Học viện, hơn nữa còn là đến sớm nhất.



Trương Tử Duệ đến Học viện, biết là mình đến sớm nên đi vòng ra phía nhà tranh đằng sau. Nơi đó có một hàng rào tường thấp, góc tường có một lò đất, một tên thư đồng đang đốt lửa ở đó. Trương Tử Duệ biết được thói quen uống trà sáng của ân sư, vội vàng bước nhanh tới.



Vòng qua đám liễu thấp mọc bụi quanh đường, Trương Tử Duệ đột nhiên cảm giác thấy như có bóng của một người mặc y phục màu xanh, tựa như một con hồ ly chui nhanh vào đám cỏ mọc um tùm bên hàng tường rào ngoài kia, khuất nhanh đến nỗi không còn nhìn thấy đâu nữa. Trương Tử Duệ đứng ngây người, lại nhìn thấy trong vườn mọi thứ vẫn tĩnh lặng như vậy, tiểu đồng vẫn đang đun trà bên cạnh tường. Tiên sinh vẫn mặc chiếc áo khoắc trắng như tuyết, áo rộng mũ cao, đang ngồi ngay ngắn bên cạnh chiếc bàn đá dưới gốc cây hòe già.




Ngô Nhiên đẩy gã qua một bên, lớn tiếng nói:



- Mỗi loại rượu trong cửa tiệm của lão phu đều mang ra đây một vò, mời các vị hương thân phụ lão thưởng thức. Nếu như có bất cứ một vò nào có rượu giống như loại rượu giả trong bình của các ngươi thì đích thị lão phu ta bán rượu giả, lão phu ta sẽ hạ biển, từ nay trở đi không buôn bán gì nữa, lại còn bồi thường cho các người mười lần tiền rượu! Nếu như cửa hàng của ta không có rượu giả, hứ…



Ngô Nhiên vừa nói, vừa sải bước tiến lên phía trước, thân hình tráng kiện oai hùng, dáng vẻ phẫn nộ đáng sợ khiến cho tên vô lại đang la hét hung hăng nhất cũng phải có chút sợ hãi e dè.



Ngô Nhiên đi tới bên cạnh xe, giơ tay gõ lên bình rượu lớn, “Hum” cười lạnh lùng một tiếng, điệu bộ như chừng còn muốn nói thêm điều gì, không ngờ sự tình đột nhiên lại thay đổi. Cái tên vô lại đang có chút e dè sợ hãi kia, thần sắc của gã bỗng chốc trở nên đáng sợ. Tên đó nhanh chân bước lên phía trước một bước, nhanh thoăn thoắt đã đứng ngay trước mặt Ngô Nhiên, hai tay giơ ra trước, hung hãn đâm mạnh về phía ngực của y.



Chỉ nhìn thấy trong hai tay của gã có những đốm đốm gì đó đầy sát khí, hiển nhiên là gã có mang ám khí. Ngô Nhiên kinh ngạc tột độ. Người trong giới giang hồ lâu như y, kinh nghiệm đầy mình, vừa hay trúng mai phục bèn ngay lập tức rút lui người về phía sau, cơ bản là không muốn giao đấu cùng đối phương. Hành động lùi mình rút lui đó quả đúng là sự lựa chọn tốt nhất. Y không những có thể tránh được đòn tấn công từ ám khí sắc lạnh của người đó, mà còn khiến cho hai tên vô lại ở hai bên trái phải kia, đang định giấu tay ra đòn tấn công y cũng thất bại không làm gì được.



Ngô Nhiên chỉ cần lùi thêm hai bước nữa, lùi về phía sau thuộc hạ của y thì sẽ chẳng còn có ai có thể làm hại được đến y nữa. Nhưng chính vào lúc đó, cái tên đánh xe lừa trông có vẻ ngu ngơ đó lại đột nhiên có những hành động lạ. Nơi khóe miệng của gã ta đột nhiên nở một nụ cười thâm hiểm lạnh lùng, một gương mặt trông có vẻ thật thà, ngu ngơ cộng thêm với nụ cười thâm hiểm trở nên vô cùng đáng sợ.



Gã giang tay một cái, chiếc roi đáng ngựa trong tay gã như hướng thẳng về phía Ngô Nhiên mà lao đến. Vốn dĩ gã vẫn còn cách Ngô Nhiên một khoảng, không có khả năng làm hại đến đối phương. Nếu như gã ra quyền tấn công thì với võ công của Ngô Nhiên hoàn toàn có thể tránh được. Nhưng cộng thêm với độ dài của chiếc roi ngựa thì chỉ trong khoảnh khắc đó thôi cũng đủ tiếp xúc được với người Ngô Nhiên rồi.



Ngô Nhiên ra tay nhanh như chớp, nắm chặt lấy chiếc roi ngựa, cười dữ tợn một tiếng, năm đầu ngón tay nắm chặt một cái, chỉ nghe thấy tiếng “rắc, rắc”. Chiếc roi ngựa đã bị y bẻ gãy, nhưng chiếc roi ngựa không hoàn toàn bị gãy nát, thanh trúc vừa mới bị tách rời thì bỗng nhiên có một vật gì đó sắc nhọn từ bên trong đó đột nhiên lao tới, từ trong lòng bàn tay gã chui ra, tựa như lưỡi rắn phun ra.



Đại động mạch bên phía cổ của Ngô Nhiên bị “con rắn độc” đó hung tợn cắn một cái, tức thì máu phun ra tứ tung. Tất cả những điều đó đều diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Đợi cho đến khi những người làm trong cửa hàng đều hoảng sợ mà chạy đến bên cạnh thì Ngô Nhiên đã một tay ôm vào chỗ bị thương, máu đang phun ra dữ dội mà ngửa mặt lên trời, ngất lịm ngã xuống.



Chén rượu đặt trên quầy hàng của Ngô Nhiên bị y đặt mạnh một cái, vẫn đang tiếp tục sóng sánh. Ẩn chứa trong chén rượu sóng sánh đó là biết bao những câu chuyện…