Say Mộng Giang Sơn

Chương 999 : Mua nhà ở kinh đô

Ngày đăng: 21:03 18/04/20


Sóng biếc lăn tăn, cành liễu phất phơ, gò đất hoang mấp mô bên cạnh Hồ Long Khánh bỗng nhiên hôm nay xuất hiện rất nhiều người, cũng có những người mặc đồ thợ mộc, cũng có những người mặc binh phục, Cổ Trúc Đình giục Dương Phàm, cùng tới, trông ngang ngó dọc, vô cùng thích thú.



Theo dấu tích trên nền đất, nơi đây trước kia có một căn nhà, đúng hơn là có mấy căn nhà, hơn nữa gần đó lại là một sân vườn bao quanh, khoảng sân rất lớn, thông thường những khoảng sân như vậy thường được chủ nhân dùng làm đất để trồng hoa màu, thế nhưng trong phường Long Khánh có người sửng sốt vì đào được một cái giếng có mạch nước ngầm, sau đó lại biến thành một cái hồ rộng ngàn mẫu vuông như thế này, địa thế nơi này đều vì thế mà biến đổi, nơi cao chỗ thấp.



Mảnh đất mà Dương Phàm mua chí ít cũng bao gồm diện tích của khoảng hơn mười hộ gia đình đã từng sống ở nơi này, còn có thể nhìn thấy nhìn thấy mấy bức tường ngăn cách giữa những ngôi nhà.



Sống gần nửa đời người, tinh thần linh lợi, ông lão với thân thể cường tráng dưới sự dẫn dắt của thị vệ nghênh đón Dương Phàm, thị vệ giới thiệu với Dương Phàm, - A lang, vị này chính là Hoàng sư phụ nhận nhiệm vụ xây dựng gia trang của chúng ta.



Ông lão cười khiêm tốn với Dương Phàm, đáp: - Lão già tên Hoàng Viên Bảo, Đông gia kêu lão là lão Hoàng là được rồi!



Nhâm Uy cười đáp: - Vị Hoàng sư phụ này rất khó kiếm, năm đó cùng với sư phụ của ông ấy tham gia xây dựng Đại minh cung, bây giờ ông lại kế nghiệp toàn bộ tài năng của vi sư mình!



Ông lão khẽ cười, khoe khoang nhưng không thiếu phần thận trọng bổ sung một câu: - Lão cùng với gia sư chỉ là phụ trách thiết kế hồ Bồng Lai trong Đại minh cung, không dám nói là xây cả Đại minh cung.



Lúc Dương Phàm mới tới Trường An, đã từng đi dạo mấy vòng để quan sát tỉ mỉ Đại Minh cung, đối với mọi việc ở nơi này đều hiểu rất rõ, nghe ông ta nói câu này, liền hồi tưởng lại, tự dưng nhớ đến tình hình về hồ Bồng Lai.



Những công trình của Đại minh cung, hồ Bồng Lai là có phong cách nhất trong Lâm viên, cung điện này có kiến trúc hòn non bộ chi chit như sao trên trời, lầu hóng mát có gác so le với nhau, lại có những hành lang uốn lượn khéo léo, kết cấu liền mạch, mặc dù hoàng đế đã ở Lạc Dương hai mươi năm rồi chưa từng trở lại Trường An. Cung tẩm ở Trường An lâu ngày không tu sửa, ngự hoa viên cũng thiếu bàn tay săn sóc, tuy nhiên vẫn đem đến cho người ta một cảm giác tuyệt vời.



Nghe nói vị Hoàng sư phụ này chính là người thợ đã thiết kế lên hồ Bồng Lai, Dương Phàm đương nhiên mừng rỡ, hắn vô cùng yên tâm với tài nghệ xây dựng của ông. Dương Phàm liền gật đầu nói: - Được, tòa nhà này của Dương mỗ, phải trông cậy vào Hoàng sư phụ rồi!



Hoàng Viên Bảo cười : - Lang quân người yên tâm, lão nhất định sẽ tận tâm tận lực làm cho lang quân hài lòng!


Dương Phàm gọi Hoàng Viên Bảo sang một bên, đặc biệt căn dặn ông thiết kế mấy chỗ mật đạo, hầu như những gia đình giàu có đều có thói quen xây căn phòng bí mật, Hoàng Viên Bảo nhanh chóng ghi nhớ những yêu cầu chi tiết của Dương Phàm vào lòng.



Đi vào một chỗ sườn núi cao, ước chừng khoảng hai mẫu (200 mét vuông), phía trên cây cối um tùm, Hoàng Viên Bảo nói: - Nơi này thô thiển, vô cùng hiểm trở, cũng không đặc biệt, nếu nói là núi hay là đồi đều không thỏa đáng, lang quân không nên mua mảnh đất này, mua rồi phải san bằng phẳng, như thế thì lại sợ quá tốn nhân công!



Dương Phàm lắc đầu nói: - Đừng nghĩ là nơi này không phải là đất tốt thì cho rằng địa hình đất này phải tu sửa lại.



Chỉ cần làm sạch cây hoa cỏ dại, trồng thêm nhiều thứ kì hoa diệu thảo, cây quý các loại, chính giữa đồi là nơi đề trồng cây nguyệt quế.



Hoàng Viên Bảo giật mình, hỏi: - Lang quân, nơi này đất đai không bằng phẳng màu mỡ, khó cải tạo, e rằng có phần tương khắc với tòa nhà của lang quân.



Dương Phàm mở nụ cười, nhìn về phía cánh rừng xanh tươi, dường như lại nhìn thấy đích thị dáng vẻ của một cô tiên tử, hắn hướng về phía cánh rừng gật đầu nhè nhẹ, nghiêm túc đáp: - Cần là cần cái hương vị này!



Lệ Xuân đài, dưới bậc thềm, bước lên từng bậc, tiến vào ngưỡng cửa cao cao, đi vào đại điện nguy nga tránh lệ của hoàng đế, đi qua những cây cột khắc hình rồng cuồn cuộn, bước qua mười tám bức bình phong, đi vào nội điện, trên đường tất cả đám người nữ tỳ, thái giám đều quỳ rạp xuống đất, đến thở cũng không dám thở mạnh.



Trong điện, trải thảm nhung hoa, Thượng Quan Uyển Nhi quỳ gối xuống, bên cạnh là Phù Thanh Thanh, một vẻ mặt thấp thỏm lo âu.



Trong điện bốn phía đều rèm buông phủ xuống, ánh mặt trời xuyên thấu qua hai song cửa sổ rèm hoa, chiếu vào bức họa hoa lệ trên tường phản chiếu lên mặt tấm thảm, toàn bộ nội điện đều sáng lên rực rỡ, nhưng mà ánh trăng sáng này, cũng không làm sáng nổi sắc mặt trầm tư u ám như băng của Võ Tắc Thiên đang ngồi án thư.



Võ Tắc Thiên không ngừng phẫn nộ: - Trẫm đối với ngươi kì vọng quá mức rồi, thật không ngờ ngươi lại làm ra chuyện động trời này! Uyển Nhi, ngươi thật là làm ta thất vọng quá!



Võ Tắc Thiên càng nói càng tức giận, mạnh tay nhấc con dao cắt giấy ở trên bàn, hung hăng ném về phía Thượng Quan Uyển Nhi!