Say Mộng Giang Sơn

Chương 10002 : Như biển sâu (2)

Ngày đăng: 21:03 18/04/20


Võ Tắc Thiên rất thấu hiểu được sự ba hoa chích chòe của những bà tám vùng thôn quê, nhớ lại năm bà mười ba tuổi, chỉ có điều dung mạo xinh đẹp, diện y phục trang hoàng một chút, lại rất thích a ngoài chơi, không biết có biết bao nhiêu người đàm tiếu sau lưng, nói ra những điều không thể chấp nhận được! Những chuyện phong lưu không cẩn thận mà truyền ra nhân gian, chẳng biết là sẽ bị người ta bóp méo thành chuyện xấu xí không chịu nổi rồi!



Làm sao xử lý Uyển nhi những bước tiếp theo, là chuyện cấp thiết nhất, bà phải làm rõ rốt cuộc có phải là Uyển nhi bị người khác dụ dỗ, trở thành tai mắt bên cạnh bà, như thế mới có thể phô bày chân tướng của chuyện này một cách công khai thì sao? Đó mới là mấu chốt, Võ Tắc Thiên chấp chính bao lâu nay, nhanh chóng chiếm thế thượng phong, mỗi lần phải phân rõ việc chính yếu và thứ yếu, bà không hề bị tình cảm chi phối!



Võ Tắc Thiên trầm ngâm hồi lâu, giọng điệu từ từ ôn hòa lại: - Chuyện này.cũng là lỗi của trẫm, ngươi ở bên trẫm từ lúc lên mười bốn tuổi.



Bao nhiêu năm nay trẫm đều xem ngươi là tâm phúc, thậm chí đối đãi với ngươi như chính con gái ruột của mình, thế nhưng trẫm đã bỏ sót một điều, người đã là thiếu nữ trưởng thành, cũng cần đàn ông rồi!



Võ Tắc Thiên bùi ngùi thở dài nói: - Chuyện hoang đường này, trẫm không muốn truy cứu nữa, nhưng phải nghĩ ra biện pháp tốt nhất để giải quyết hậu quả. Ngươi hẳn là hiểu rõ, nếu mà việc này truyền ra ngoài, không chỉ danh tiết của ngươi không còn, mà thể diện của cung đình cũng không còn nữa!



Thượng Quan Uyển nhi vội vàng lau vết máu trên mặt, mừng rỡ ngạc nhiên hướng về phía Võ Tắc Thiên, nàng biết là tất cả những gì mà mình chuẩn bị, có thể sẽ không làm cho hoàng đế nghi kị, không thế dẫn đến động cơ giết người của hoàng đế, nhưng thật không ngờ lại có thể nhận được sự khoan dung của Võ Tắc Thiên dễ dàng đến vậy!



Thượng Quan Uyển nhi vui mừng đến phát điên, cuống quít khấu đầu lạy tạ: - Đa tạ thánh thượng từ bi, Uyển Nhi nghe theo sự sắp đặt của Thánh thượng!



Võ Tắc Thiên cười nhạt, nói: - Bảy tháng, đích thực là không thể hủy được đứa con, nhưng mà thái y viện có nhiều thần y như vậy, có lẽ sẽ không làm tổn thương đến thân thể của ngươi, hủy đứa con đi, ngươi có thể bị bệnh tĩnh dưỡng khoảng mười ngày nửa tháng, sáu đó về lại bên trẫm, sẽ không có ai biết được việc này!




Không biết tại sao, Võ Tắc Thiên chợt nhớ đến trưởng nữ của mình, lúc đó là năm Vĩnh Huy thứ mười lăm, một đứa bé đáng yêu, trong chớp mắt đã năm mươi năm qua đi, bà tưởng rằng có thể vĩnh viễn quên đi đứa con gái không bao giờ lớn được của bà, thế nhưng bây giờ hình hài của đứa con gái ấy lại hiện rõ ràng trong óc bà, làm xóa sạch ác khí của bà!



Trầm tĩnh hồi lâu, giọng nói trống rỗng lộ ra chút yên ổn của Võ Tắc Thiên thản nhiên vang lên giữa đại điện: - Uyển nhi, nghĩ chỉ, Chính thức ban bố với thiên hạ, nay trẫm dời đô về Trường An! Đãi Chế Thượng Quan Uyển Nhi đến Trường An trước, cùng Phụng Thần Thừa Trương Xương Tông giải quyết tất cả công việc chuẩn bị cho việc dời đô!



Thượng Quan Uyển nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên, Võ Tắc Thiên tiếp tục nói: - Cao Oách, Lan Ích Thanh!



Hai nội vệ vẫn đứng ở màn che khom người nói: - Có thần!



- Hai người các ngươi hộ tống Uyển Nhi đi Trường An, bảo Trương Xương Tông an bài một chỗ bí ẩn an toàn, ít ai lui tới cho Uyển nhi!



Thượng Quan Uyển nhi hiểu được, mừng rỡ dập đầu nói: - Uyển nhi đa tạ thánh nhân, Thánh nhân ân đức!



Võ Tắc Thiên cầm gậy long đầu rời khỏi án thư, lúc đến bên Thượng Quan Uyển nhi, bà đặt long đầu xuống mặt đất một cách nặng nề, không nói một lời, hiên ngang bước đi.