Say Mộng Giang Sơn

Chương 106 : Dấu vết để ;ại

Ngày đăng: 20:47 18/04/20


Những ngày tiếp theo, chùa Bạch Mã nghiễm nhiên trở thành nơi huấn luyện, các hòa thượng bắt đầu hừng hực khí thế tập luyện đá cầu, từ Hoằng Nhất tới Hoằng Thập Ngũ, mỗi ngày đều bị Dương Phàm và Sở Cuồng Ca thao luyện sống dở chết dở, buổi tối bổ nhào vào giường, ngủ say như chó chết, chẳng có thời gian mà ra đường gây chuyện nữa.



Chỉ có Nhất Trọc “cầu đồng” là thấy thoải mái hơn bọ họ nhiều, không nhặt bóng thì bóng cũng luôn ở trong sân đó thôi, ngẫu nhiên hoạt động một chút, ăn được ngủ được.



Dương Phàm không chỉ dạy các hòa thượng chơi bóng, mà chính hắn cũng học chơi bóng.



Được Tiết Hoài Nghĩa giúp đỡ tôn lên đến địa vị này cũng không phải là Chân phật hòa thượng, nên Dương Phàm không dám bộc lộ sự yếu kém ở trước mặt gã, không muốn để lộ sự thật hắn không thành thạo đá cầu và đánh cầu. Hiện nay có Sở Cuồng Ca ở đây, hắn cần trau dồi kiến thức về vấn đề này, quen với các quy tắc thi đấu thể thao.



Nhất là thuật cưỡi ngựa, muốn đánh cầu ngựa nhất định phải có kỹ năng cưỡi ngựa, thuật cưỡi ngựa đâu chỉ là ngồi trên lưng ngựa, giục cho ngựa chạy như bay là được, các kỹ xảo thuật cưỡi ngựa như bước ngang, chạy ngược lại, nhảy lên, kỹ xảo chuyển đổi ... đều cần thành thạo, mà Dương Phàm thì ngay cả kỹ thuật cơ bản nhất cũng thấy thiếu.



Lần trước đi Mạnh Tân ám sát Khâu Thần Tích, hắn cũng đã chuẩn bị một chút kỹ thuật cưỡi ngựa quen thuộc, trên yên ngựa còn lót đệm dày, chạy như điên trên một con đường dài mệt rã rời cả người. May mắn là Kim Ngô Vệ toàn bộ không phải là Long Võ Vệ kỵ binh, Khâu Thần Tích trước đó cũng không nghĩ tới hắn có thể quyết đoán phá vỡ vòng vây, không kịp chuẩn bị ngựa đuổi theo, mới giúp hắn tránh được kiếp nạn.



Trận này coi như giúp Dương Phàm để Sở Cuồng Ca dạy hắn thành thục các thuật cưỡi ngựa. Mỗi sáng và tối, Dương Phàm đều cùng Sở Cuồng Ca đi tập luyện kỹ thuật cưỡi ngựa, các huynh đệ kia của Sở Cuồng Ca cũng đi theo phóng ngựa rong ruổi khổ luyện kĩ thuật cưỡi ngựa, đồng thời tạo thành nhiều chướng ngại ở khoảng không rộng lớn mặt sau chùa Bạch Mã, luyện tập kỹ xảo điều khiển ngựa.



Dương Phàm vốn có một võ công tốt nhưng mà mấy ngày luyện thì xương sống thắt lưng đã đau thắt, bắp đùi nhức mỏi. Mã Kiều thì càng không phải nói, tuy nhiên Dương Phàm vốn có tố chất và thân thể tốt, cho nên học thuật cưỡi ngựa rất mau, thuần thục rất nhanh những thuật cơ bản, lúc này cách Tết Nguyên Tiêu có ba bốn tháng, mỗi ngày đều tập luyện như thế. Lại có danh sư chỉ điểm, khi tới Tết Nguyên Tiêu, kĩ thuật cưỡi ngựa của hắn đã đủ dùng cho trận đấu.



Những ngày này, thông qua đám hòa thượng vô lại và tai mắt bên kia Triệu Du, Dương Phàm cũng biết đôi chút tình hình trong kinh thành, Khâu Thần Tích gặp chuyện căn bản không truyền ra khỏi kinh thành, giống như chưa từng phát sinh chuyện này, Dương Phàm do đó mà càng thêm chắc chắn: Huyết án sơn thôn huyết án không phải do Triều đình gây nên, người trong cuộc lại một lần nữa che lấp sự thật, nhưng chân tướng sự thật thì càng khó phân biệt được.



Hắn muốn biết được chân tướng, muốn biết được tại sao các thân nhân và hương thân vô tội bị hại.



Hôm nay chạng vạng, màu ngũ sắc đầy trời, một ngày huấn luyện đã chấm dứt, tất cả mọi người đều mệt mỏi, mồ hôi túa ra, ngay cả tắm cũng không tắm, trở về phòng, tê liệt ngã xuống giường nghỉ ngơi.



Tinh thần Dương Phàm vẫn tỉnh táo, nhìn vẫn chưa tới giờ tập luyện cưỡi ngựa, liền vội đi tắm rửa, sau khi trở về thấy Nhất Trọc đang ngồi thiền trên thềm đá, miệng lẩm bẩm, cũng không biết là niệm kinh phật hay là Đạo kinh, Dương Phàm đi qua, lên tiếng chào hỏi lão, tán gẫu vài câu.



Hàn huyên mấy câu, Dương Phàm liền chuyển chủ đề sang Hạ Lan Mẫn Chi.




- Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư lúc đó đều là hai huynh trưởng khác mẹ năm xưa cũng bị Thiên Hậu giáng chức đến những nơi xa xôi, Thiên Hậu cũng không thích bọn họ, bọn họ có quyền thế như thế, nếu năm đó Hạ Lan Mẫn Chi không cố chấp đối đầu với Thiên Hậu, chỉ sợ ngoài Thiên Hậu ra, chỉ còn có y.



Lão đang nói thì thấy một khách tăng cùng một vị tăng nhân mặc thâm y chậm rãi đi tới, tướng mạo tăng nhân kia kì dị, lông mi trắng như tuyết, khuôn mặt thanh tú, thoạt nhìn tuổi không còn trẻ. Những hòa thượng đi ngang qua, thấy vị tăng nhân kia, đều dừng lại, cung kính thi lễ.



Tuy nói rằng chùa Bạch Mã bị Tiết Hoài Nghĩa chiếm, còn uống rượu ăn thịt vi phạm thanh quy của hòa thượng, nhưng không ngờ những người tu hành chân chính vẫn còn ở lại trong chùa, hàng ngày lo sự vụ trong chùa Bạch Mã. Bọn họ nhận ra vị tăng nhân này, chắc là một vị cao tăng có địa vị cao trong giáo giới Phật.



Nhất Trọc đạo nhân thấy tăng nhân kia đi tới, vội đứng lên thi lễ, Dương Phàm cũng nghiêm trang thi lễ chờ vị tăng nhân mặc thâm y kia đi vào, mới thì thầm với Nhất Trọc đạo nhân:



- Sư huynh biết vị hòa thượng này sao?



Nhất Trọc nói:



- Đúng, đây là Tam Giới Đại Sư, đệ tử thân truyền của tổ sư cao tăng Huyền Trang



Dương Phàm không hiểu nhiều về Phật giáo, nghe xong chỉ ồ lên một tiếng, kì quái nói:



- Ông ta tới đây làm gì, coi hướng đi của y, chính là hướng thiện phòng. Đúng rồi, gần đây có rất nhiều hòa thượng chân chính đi lại ở nơi này, vị phương trượng đại sư này của chúng ta không phải muốn học Phật đấy chứ?



Nhất Trọc đạo nhân cười khổ nói:



- Tinh thần phương trượng như thiên mã trên không, sao phàm nhân như ta và ngươi có thể đoán ra được.



Dương Phàm đồng tình, vì thế gật đầu tán thành.