Say Mộng Giang Sơn
Chương 108 : Lấy chứng đạo Phật
Ngày đăng: 20:47 18/04/20
Dâm từ cũng không thể hiểu theo mặt chữ nghĩa là các miếu cung phụng dã thần dâm đãng, mà là các chùa miếu chưa được chính thức thừa nhận thần linh chính thống, chỉ là miếu thờ mà dân gian tự lập ra để cung phụng các loại thần linh cổ quái.
Thiên hạ đâu đâu cũng có các miếu thờ do người dân tự phát mà thành, đất Ngô Sở còn nhiều các loại chùa miếu thờ dã thần hơn, gì mà miếu Hạng Võ, Đồng Thúc Vương, Trần phủ Hầu Vương, Ngũ Hiển Đại Đế, Lâm Tứ Hầu Vương, Bạch Hạc đại đế, Lưu Bồn Tử Đại Vương, Lộc Mã Tương Công, Đấu Tinh Đế Quân…
Người dân muốn thờ thì thờ, hoàn toàn cũng là một dạng mang tích công đức, những chùa miếu đó cũng chẳng có đạo nhân tôn giáo gì khiến người ta hướng về tinh thần tôn giáo, nhân sinh triết lí. Như vậy, sẽ không tránh được việc có những người giả thần giả thánh nhân cơ hội tới vơ vét của cải, lợi dụng sự mê tín làm xằng làm bậy, hơn nữa còn dính tới vấn đề tín ngưỡng.
Cho dù lúc đó, hành vi lợi dụng tôn giáo tín ngưỡng hoạt động chính trị không phải nhiều, cũng không rõ ràng, nhưng loại hình tôn giáo này phát triển rộng khắp, tất nhiên sẽ gây ra họa lớn. Năm đó, Ngũ Đấu Mễ Giáo cũng được, Thái Bình Đạo cũng được, nhưng chẳng phải sẽ khiến cả nước loạn lên sao?
Thiên Tử Đại Đường tôn trọng Đạo giáo và Võ Tắc Thiên nắm giữ Phật giáo, chứ không phải là do biết được tôn giáo có một sức mạnh khổng lồ mà lợi dụng, với con mắt của Võ Tắc Thiên, đương nhiên có thể nhận ra hành động này của Địch Nhân Kiệt có tầm cỡ chính trị quan trọng như thế nào. Theo bà, những vụ án oan chẳng qua chỉ là thể hiện năng lực của một viên quan lại,, có thể sửa đổi tận gốc, định vương độ mới là bản lĩnh của kẻ làm thần trong triều đình.
Võ Tắc Thiên trầm tư một lát, thản nhiên nói:
- Triều đình hiện giờ đang trong lúc cần người, để Địch Công ở Giang Nam, có thể nói là có chút không trọng dụng nhân tài!
Thượng Quan Uyển Nhi nghe xong trong lòng lập tức xúc động, biết rằng Địch Nhân Kiệt có thể sẽ được phục chức.
Địch Nhân Kiệt là thế gia quan lại, ông nội Địch Hiếu Tự, thời Trinh Quán từng là Thượng Thư Tả Thừa, phụ thân Địch Tri Tốn, chính là Quỳ Châu Trưởng Sử. Địch Nhân Kiệt bản thân cũng vượt qua kì thi đậu tiến sĩ, làm quan tới nay, chiến tích lớn lao, con đường làm quan thuận buồm xuôi gió.
Thế nhưng năm trước khi Lang Gia Vương Lý khởi binh phản Võ, Võ Tắc Thiên phái Tể tướng Trương Quang Phụ dẹp loạn, Địch Nhân Kiệt đảm nhiệm Thứ Sử Dự Châu, thu thập loạn cục, giữa hai người này lại xảy ra xung đột. Trương Quang Phụ ỷ vào công lao kiêu ngạo, thấy Địch Nhân Kiệt sau khi nhận chức tiếp quản phần lớn vật tư phản quân để lại, liền đổi ý muốn vơ vét tài sản hối lộ.
Địch Nhân Kiệt không đồng tình, ngược lại còn giận giữ mắng mỏ Trương Quang Phụ không nên giết chóc người tốt, lấy hết công lao. Trương Quang Phụ ghi hận trong lòng, sau khi hồi triều tìm tội danh buộc tội Địch Nhân Kiệt. Gã quyền cao chức trọng, thân là Đương Triều Tể Phụ, lại có công dẹp loạn, Võ Tắc Thiên vì thưởng công thần liền giáng chức Địch Nhân Kiệt đi Giang Nam.
Hiện giờ xem ra, hành động này của Địch Nhân Kiệt rất được lòng Thiên Hậu, bà ta đã muốn trọng dụng lại rồi.
Võ Tắc Thiên lẩm bẩm tự nói một câu như vậy, đương nhiên không phải tùy tiện nói đấy, kỳ thật chính là để lộ tin cho nàng nghe. Địch Nhân Kiệt phải hồi triều, đương nhiên cần có người đi giới thiệu, tạo thế, mà việc này chỉ có triều thần như nàng đi tiến hành thì mới hợp thôi.
Thượng Quan Uyển Nhi làm có tốt hay không, lục lượng phản đối trong triều đình mạnh mẽ hay yếu, Thiên Hậu mới có thể quyết định thêm bước nữa. Nếu sự phản đối quyết liệt, bà cũng dễ thoái lui. Thượng Quan Uyển Nhi nắm quyền bính quan trọng, đây cũng là một sự thể hiện.
Mặc dù Thượng Quan Uyển Nhi rất khéo léo, không có ý lộng quyền, lúc giúp ngươi làm việc có hết lòng hay không cũng có thể quyết được chức quan của ngươi cao hay thấp. Một khi chức vị của ngươi được xác định, có muốn thăng tiếp cũng khó khăn. Có đôi khi, có người cả đời cố thủ ở vị trí đó nhưng lại vọt được lên địa vị quang vinh. Thượng Quan Đãi Chiếu là nội tướng cũng do những nguyên nhân này, vô tình ảnh hưởng tới triều chính, ảnh hưởng tới các quan viên lên chức và bị giáng chức.
***
Võ Tắc Thiên cười, vuốt cái đầu trọc của y, dịu dàng nói:
- A Sư, ngươi tận tâm như thế vì trẫm, trẫm thật cao hứng. Trẫm cũng không nói rằng những câu chuyện xưa này của ngươi không có tác dụng, nhưng ngươi lí giải không đúng, nói cũng không rõ ràng.
Tiết Hoài Nghĩa mù tịt nói:
- Thiên Hậu cho rằng, cần phải giảng giải thế nào?
Nếu là người khác, Võ Tắc Thiên chỉ cần một câu ám chỉ, một ánh mắt, đối phương cũng có thể xử lí tốt mọi việc, ví như Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng đối với người thô thiển như Tiết Hoài Nghĩa, bà không thể không giải thích rõ ràng, như vậy Tiết Hoài Nghĩa mới có thể lĩnh ngộ được.
Dù sao ở đây cũng không có ai, hai người bên ngoài là quân thần, nhưng thực chất lại là vợ chồng, cũng không có lời gì không tiện nói, Võ Tắc Thiên nhân tiện nói:
- A Sư, ngươi nghĩ xem, hoàng thất Đại Đường tín ngưỡng nhất là đạo giáo. Trong tam giáo, đạo giáo là nhất. Trẫm thì thờ phụng Phật giáo, đúng là từ lúc trẫm cầm quyền tới nay, Phật giáo mới có nhiều thành tựu, giỏi hơn đạo giáo, ngươi nói xem, đây có phải là thủ hộ chính pháp không?
Tiết Hoài Nghĩa trầm tư.
Võ Tắc Thiên cũng không để y phải suy nghĩ nhiều, trực tiếp nói:
- Cũng không phải nói, trẫm có thể giống như vị Tịnh Quang Thiên Nữ kia chuyển thế thành Vương, mà phải nói, trẫm, chính là vị Tịnh Quang Thiên Nữ, chính là pháp dụ của Phật Tổ, chuyển thế thành Vương, thống trị nhân gian, ngươi rõ chưa?
- À!
Hoài Nghĩa đã hiểu!
Võ Tắc Thiên nói như vậy, Tiết Hoài Nghĩa sao mà không hiểu, y lập tức gật đầu liên tục.
Võ Tắc Thiên nói:
- Những điều chứa đựng trong kinh phật, đơn giản chỉ là những câu chuyện từ hàng trăm năm trước, ngôn ngữ tối nghĩa khó hiểu, sao có thể giáo thụ thế nhân bây giờ? Theo trẫm, A Sư ngươi nên tập hợp các cao tăng đại đức, biên tập lại “Đại Vân Kinh” viết lại một các tỉ mỉ phật lý trong đó, đem ý tứ nói trẫm xưng đế nói rõ ràng hơn, để người đời hiểu được!