Say Mộng Giang Sơn

Chương 10192 : Tư tâm trong phòng tối (2)

Ngày đăng: 21:04 18/04/20


Một lúc lâu sau, tiếng đập phá bên trong phòng đã dừng lại nhưng các a hoàn vẫn chưa dám đi vào. Đúng lúc này, Đỗ Văn Thiên đi tới bên ngoài phòng An Nhạc công chúa, nhìn thấy các cung nữ ở bên ngoài sắc mặt khác thường, không khỏi lo lắng hỏi:



- Công chúa điện hạ nổi giận sao?



Một cung nữ đưa ngón tay lên môi, ra hiệu đừng lên tiếng, nhỏ giọng nói:



- Công chúa cực kỳ không vui, đang nổi giận.



Đỗ Văn Thiên biết hôm nay mình tỏ ra yếu thế nhất định khiến cho An Nhạc không vui, lại nghe nói nàng đang nổi giận, trong lòng lại càng căng thẳng, sợ rằng mình thỉnh tội chậm trễ khiến cho tiểu mỹ nhân này không vui, chần chừ một lúc rồi nói:



- Đỗ mỗ muốn gặp công chúa.



C



ung nữ vội lắc đầu, nói nhỏ:



- Công chúa đang nổi nóng, ai dám để cho ngài gặp.



Đây dù sao cũng là Đỗ phủ, không phải là phủ của công chúa, Đỗ Văn Thiên không cần câu nệ như vậy. Ngẫm nghĩ một lát, y liền lấy can đảm cao giọng nói:



- Đỗ Văn Thiên cầu kiến công chúa.



Một lát sau không thấy trả lời, Đỗ Văn Thiên lúng túng định quay người đi khỏi thì chợt nghe có giọng nói từ trong phòng truyền ra:



- Vào đi!



Đỗ Văn Thiên vội vàng tiến vào phòng, vừa vào trong phòng liền thấy một đống hỗn độn. Đây là nhà của Đỗ Thiên Văn nên y rất quen thuộc tình hình ở bên trong. Không thấy công chúa ở đó, Đỗ Thiên Văn lấy can đảm đi qua bức bình phong, nhìn vào bên trong giống như vừa trải qua một cơn lốc xoáy, rất nhiều đồ quý giá đều bị đập nát, trong lòng không khỏi đau lòng. Nhưng nhìn lên thấy An Nhạc công chúa đang ngồi trên giường, Đỗ Văn Thiên thầm giật mình, cổ họng liền khô lại.



Bây giờ đã gần tới tháng 6, thời tiết nóng bức. An Nhạc công chúa vừa đập phá xong nên người nóng bức nên bỏ áo khoác ngoài ra, buồn phiền ngồi ở trên giường. Lúc Đỗ Văn Thiên đi vào, An Nhạc công chúa đang tức giận nên cũng quên mất mình chưa khoác áo.
An Nhạc nói:



- Trịnh Uyển Nhi? Vậy thì đúng rồi, mẹ của Thượng Quan Đãi Chế họ Trịnh, nàng tên là Trịnh Uyển Nhi, không phải là dùng họ mẹ sao. Kỳ lạ, họ chỉ ra ngoài chơi thôi mà, sao phải lén lút như thế, còn phải thay tên nữa.



Đỗ Văn Thiên lắc đầu, ra vẻ ngây thơ nói:



- Không phải là Thượng Quan Đãi Chế đâu, Trịnh Uyển Nhi kia là một người phụ nữ mang thai đấy.



- Cái gì?



An Nhạc công chúa vừa nghe xong, bật dậy, hai mắt sáng lên:



- Ngươi nói Trịnh Uyển Nhi đó đang có mang?



- Đúng vậy!



- Ngồi lại đây, nói chi tiết cho ta nghe!



Đỗ Văn Thiên vội chuyển đến ngồi gần nàng, vừa ngồi xuống chỉ cảm thấy một mùi thơm xông vào mũi. Lớp áo mỏng manh của An Nhạc công chúa không hề có tác dụng che phủ được làn da trắng nõn và những đường cong của nàng, ngược lại lại khiến nó trở nên vô cùng hấp dẫn.



Đỗ Văn Thiên không nhịn được nuốt nước bọt.



Nếu như Trương Xương Tông đi chơi, có người phụ nữ đủ tư cách cùng ngồi ăn uống với hắn ta chỉ có thể là Thượng Quan Uyển Nhi, huống hồ người đó còn tên là Trịnh Uyển Nhi. Nhưng nếu là Thượng Quan Uyển Nhi thì tại sao lại là một phụ nữ mang thai? Bọn họ đi chơi sao lại phải che giấu thân phận? An Nhạc công chúa lập tức cảm thấy điều kỳ quái.



Lý Khỏa Nhi nhìn thấy ánh mắt của Đỗ Văn Thiên, nhưng nàng hoàn toàn không thèm để tâm, ngược lại còn cố ý nghiêng người về phía trước, đưa cặp tuyết lê xinh đẹp tới trước mặt y, nói:



- Mau! Mau kể lại tất cả những gì ngươi chứng kiến hôm đó cho bổn cung biết!