Say Mộng Giang Sơn

Chương 10272 : Mại tiếu hành gian (2)

Ngày đăng: 21:04 18/04/20


Đỗ Văn Thiên quỳ gối xuống dập đầu nói:



- Đỗ mỗ vì Điện hạ, dù là vượt lửa quá sông cũng không chối từ, nhưng việc này quá mức mạo hiểm, một khi liên lụy đến Công chúa, Đỗ mỗ dù bị chém thành trăm ngàn mảnh cũng khó chuộc tội được, Đỗ mỗ tuyệt đối không dám đáp ứng.



An Nhạc công chúa thấy gã không chịu nghe theo mình, sóng mắt đảo tròn, thở dài nói:



- Thôi vậy, làm vậy là là khó ngươi rồi, cứ để bổn cung nghĩ kế sách vẹn toàn rồi nói sau.



Đỗ Văn Thiên thở phào nhẹ nhõm, liên thanh dập đầu đồng ý. An Nhạc công chúa lười biếng nằm trên giường, lãnh đạm nói:



- Bổn cung mệt rồi, xoa bóp vai cho bổn cung.



Đỗ Văn Thiên ngẩn ngơ, không dám tin nói:



- Công chúa…là đang bảo….tại hạ sao….



Lý Khỏa Nhi nheo mắt nhìn gã, hừ nói:



- Trong phòng còn có người nào khác sao?



- Tại hạ tuân mệnh!



Đỗ Văn Thiên vui mừng như điên, bước nhanh đi lên, hai tay run rẩy đặt lên vai Lý Khỏa Nhi. Lý Khỏa Nhi mặc chiếc áo khoác hờ hửng hở cả ngực, làn da trước ngực trắng nõn sáng bóng, Đỗ Văn Thiên nhẹ nhàng nhấn một cái, một cảm giác mềm mại quyến rũ dịu dàng thấm tận vào tim gan.




Mạc lão nhân là Huyễn thuật đại sư nổi tiếng, lúc trước Dương Phàm từng mời được ông ta từ Trường An tới Lạc Dương, vốn định để ông ta vạch trần ba tên giả thần giả thánh mánh khoé bịp người là Thập Phương đạo nhân, Hà Nội lão ni và người Hồ Ma Lặc, không ngờ một mồi lửa của Tiết Hoài Nghĩa đốt Minh Đường và Thiên Đường, Võ Tắc Thiên bởi vậy giận lây sang Hà Nội lão ni tự xưng cũng biết quá khứ tương lai, bởi vậy vị huyễn thuật đại sư này không phát huy được tác dụng.



Sau khi Dương Phàm phụng mệnh đi Phòng Châu tiếp Lư Lăng Vương hồi kinh, còn từng dựa vào đoàn ảo thuật của Mạc lão nhân này để yểm hộ, sau đó song phương ở Phòng Châu chia tay, không nghĩ hiện giờ bọn họ lại đến Trường An.



Mạc lão nhân không hề phát hiện ra Dương Phàm, lão đang ở trên đài biểu diễn "Tứ phương kê đản”, trứng gà được giấu trong mũ, trong nháy mắt đáy mũ đầy ngập trứng gà, hơn nữa từng quả trứng gà đều chằn chặn, khiến người xem tấm tắc.



Đây không phải là một trò ảo thuật có độ khó cao, bởi vì biết Dương Phàm chính là đại thần triều đình, sẽ không đoạt lấy nghiệp kinh doanh của mình, cho nên Mạc Quan từng đem thủ pháp đổi trứng gà và bí quyết dùng dấm chua ngâm khiến võ trứng biến hình nói cho Dương Phàm biết. Dương Phàm từng dùng trò ảo thuật này trêu đùa với con trai, chọc cho ranh con kia phải sửng sốt đấy, quả thật đã coi cha cậu trở thành thần nhân rồi.



Hiện giờ thấy Mạc Quan biểu diễn trò ảo thuật này, Dương Phàm không khỏi nhớ đến đứa con trai và con gái đã lâu chưa gặp đang ở Lạc Dương xa xôi, cảm xúc bỗng dâng trào lên, nghĩ muốn gặp họ phải mất mấy tháng nữa, hắn nghĩ đến đây, không khỏi thở dài thật sâu.



Lúc này, trên Hồ Tâm Đảo đang có người đến tìm, thấy xa giá của Dương Phàm đỗ ở bên đường, liền đuổi tới gần, khẽ bẩm báo với hắn:



- A lang, năm vị quận Vương của Tương Vương phủ vừa mới đến Hồ Tâm Đảo thăm hỏi, vì a Lang không ở đó nên họ đã đi rồi.



Quận Vương thân phận tôn quý, năm vị quận Vương cùng nhau đến thăm hỏi dĩ nhiên không phải là chuyện nhỏ, cho nên người trên đảo không dám trì hoãn, lập tức phái người đi đưa tin cho hắn. Cổ Trúc Đình nhìn sắc trời còn sớm, liền xin chỉ thị của hắn:



- A Lang muốn đi phủ của năm vị quận vương không?



Dương Phàm vừa nghe người tới báo cáo tin tức, trên mặt liền lộ ra một tia cười ý vị sâu xa, hắn mỉm cười rung đầu, nhẹ nhàng vỗ lên đùi của Cổ Trúc Đình, nói:



- Đình Nhi, a Lang nhà nàng tuy rằng không phải Gia Cát Lượng, nhưng ba lần đến mời vẫn cần đến đấy, ha hả, chúng ta quay về phường Long Khánh.