Say Mộng Giang Sơn

Chương 1030 : Mười ngày nguy hiểm

Ngày đăng: 21:04 18/04/20


Dương Phàm nghe tin Đỗ Văn Thiên chính là tên tiểu nhân háo sắc ngày hôm đó bị Trương Xương Tông đánh cho một trận ở Hưng Giáo Tự, hắn ngay lập tức hiểu ra một vài vấn đề trước đây do dự khó quyết.



Cổ Trúc Đình cũng ngay lập tức khấn khởi đáp:



- Thiếp hiểu rồi! Đỗ Văn Thiên trêu ghẹo Tiểu Miêu, kết quả bị Trương Phụng Thần đánh cho một trận, y căm hận trong lòng, sau khi biết rõ thân phận của Trương Phụng Thần, y liền đoán được thân phận của Uyển Nhi, nên y muốn mượn sự việc này để báo thù Trương Phụng Thần!



Dương Phàm gật gật đầu nói:



- Không sai, chính xác là như vậy. Ta vốn tưởng rằng việc này là âm mưu của Võ gia và Đỗ gia cùng nhau vạch ra để đối phó với Nhị Trương, không ngờ sự việc lại chỉ vì ân oán cá nhân giữa Đỗ Văn Thiên và Trương Xương Tông.



Cổ Trúc Đình nói:



- Vậy là nguyên do lại đơn giản như vậy, nên việc này dễ giải quyết rồi, việc này giao cho thiếp được chứ?



Dương Phàm nhìn nàng với ánh mắt ngờ vực nói:



- Nàng dự định giải quyết kiểu gì?



Cổ Trúc Đình đáp:



- Sự tình là do Đỗ Văn Thiên gây ra, chỉ cần khiến hắn ngậm mồm lại thì tất cả sóng gió sẽ qua thôi.



Dương Phàm cười toáng lên, nói:



- Ta biết ngay chủ ý của nàng là giết người. Thân phận của Đỗ Văn Thiên không đơn giản chút nào, Cũng không biết y đã giao việc này cho bao nhiêu thuộc hạ, nếu như y đột ngột bị chết, nàng nghĩ Đỗ gia sẽ bỏ qua chuyện này sao, Đỗ gia sẽ không tìm nguyên do cái chết sao? Huống chi....



Ánh mắt của Dương Phàm thâm trầm lại:



- Ta vẫn không hiểu tại sao An Nhạc công chúa lại đột nhiên đến nhà thăm hỏi Uyển Nhi, mặc dù trước đây họ không hề qua lại, nói là bạn bè thì cũng không phải bạn bè, nếu nói là để nịnh bợ thì với địa vị của An Nhạc là công chúa của Lý gia, con dâu của Võ gia cũng không cần nịnh bợ Uyển Nhi. Nàng biết mục đích cuối cùng của cô ấy là gì không?



Cổ Trúc Đình ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng hỏi:



- Ý của A Lang là An Nhạc công chúa cũng liên quan đến chuyện này sao?



Dương Phàm khẽ gật đầu, trầm giọng nói:



- Rất có thể!


- Chàng đã ở bên cạnh thì thiếp mặc kệ, ai bảo chàng là lang quân của thiếp, tất cả do lang quân làm chủ.



Dương Phàm cười ha hả, nhẹ nhàng hôn lên má nàng, trong lòng thấy hạnh phúc ngọt ngào trào dâng. Được một lúc thì Dương Phàm phá vỡ không gian lãng mạn này, nhẹ nhàng nói:



- Ta dự định chọn một thời điểm đến thăm Võ Sùng Huấn.



Uyển Nhi thấy hơi ngạc nhiên, nói:



- Có cần thiết như vậy không chàng?



Dương Phàm nói:



- Ta đã đi thăm Tương Vương ngũ tử, bây giờ đi thăm Võ Sùng Huấn cũng không có gì là không nên cả? Ha ha, tuy nhiên ta sẽ cho người theo dõi khi nào Võ Sùng Huấn không có nhà thì ta mới đến thăm y.



Uyển Nhi chợt hỏi:



- Mục đích của chàng là gặp An Nhạc công chúa?



Dương Phàm đáp:



- Đúng vậy, ta muốn tìm hiểu ý của cô ta, tuy cô ta xảo quyệt, nhưng chỉ là khôn vặt, cô ta sẽ chẳng làm gì được ta? Ta đi gặp cô ta biết đâu nắm được đầu mối gì hoặc đoán được cô ta rốt cuộc muốn là gì?



Uyển Nhi nói:



- Cao Dương quận vương không có nhà thì hà tất gì An Nhạc công chúa hội kiến chàng?



Dương Phàm sẽ không nói nghiệt duyên giữa hắn và Lý Khỏa Nhi cho Uyển Nhi, chỉ ha hả cười, đáp:



- Ẩn sỹ tự có diệu kế.



Uyển Nhi cũng không hỏi nhiều, gật đầu đáp:



- Vậy Lang quân đi xem sao, nếu như không được, chớ quên, còn có Trương Xương Tông nữa.



Dương Phàm hiểu ý nói:



- Ta hiểu, người trong giang hồ phải dựa vào nhau mà sống, hơn nữa việc này có liên quan đến y, khi cần thiết ta sẽ mời Trương Phụng Thần lộ diện, lợi dụng quyền uy của y.