Say Mộng Giang Sơn
Chương 1036 : Đồ cùng chủy hiện
Ngày đăng: 21:04 18/04/20
Tòa cung điện mà An Nhạc công chúa dùng để mở tiêu chiêu đãi khách nhân và bằng hữu gọi là Bích Du Cung, là một trong những cung điện rầm rộ nhất nội uyển. Tất cả cung điện không hề dùng một cây đinh, mà hoàn toàn là dùng phương thức tương khảm mộng mão mà tạo thành.
Tòa cung điện này bắt đầu khánh thành từ năm thứ hai Đại Tùy nhân thọ. Đã từng tiếp đãi qua Tùy Văn Đế Dương Kiên, Tùy Dương Đế Dương Quảng, Đường Cao Tổ Lý Uyên, Đường Thái Tông Lý Thế Dân, Đường Cao Tông Lý Trị cùng với vô số hậu phi cung tần chậm chí là hoàng đế quốc thích, nhưng vẫn như cũ không hao tổn gì, nhưng lúc này nó lại đang trở thành một biển lửa hừng hực.
Ngọn lửa bao vút lên trời cao, sức nóng đập vào như muốn thiêu rụi cả khuôn mặt. Mọi người chỉ có thể lui lại từ từ. Nhóm đại thái giám tiểu thái giám phụ trách quản lý Trường Nhạc giám, Đông giám, Tây giám của Cấm uyển nghe tin vội vã chạy tới đây lấy nước dập tắt lửa. Nhưng cung điện này toàn bộ làm bằng gỗ, một khi bốc cháy thì thế lửa không thể ngăn chặn được.
Lửa cháy xung quanh tầm hơn mười trượng, khói bay mù mịt. Có mấy tên thái giám gan lớn bước tới gần một tý, tóc lập tức bị nướng cháy khét lẹt, ngay cả mặt cũng không thể mở ra. Như vậy thì làm sao mà dập lửa, chỉ có thể trơ mắt nhìn lửa lớn từ từ thiêu rụi cung điện.
Trương Xương Tông nhìn lửa cao cháy hừng hực, vỗ tay tán thán nói:
- Lửa thật lớn, chỉ tiếc là không bì kịp Lạc Dương Minh Đường hòa và Thiên đường. Lửa khi đó thật lớn nha.
Dương Phàm liếc xéo y, thầm nghĩ: - Thằng nhãi này cho rằng là pháo bông sao? Tòa cung điện hoa mỹ đồ sộ như vậy bốc cháy, hắn dường như còn chưa thỏa mãn nữa.
Dương Phàm quay đầu nhìn tòa cung điện đang bị ngọn lửa thiêu rụi dần, tiếc hận thở dài. Bỗng nhiên, hắn cảm giác có một cặp mặt đang chăm chú nhìn vào mình bèn giương mắt lên nhìn, Lý Khỏa Nhi vội thu hồi ánh mắt, quay đầu lại, dường như căn bản chưa từng nhìn qua hắn vậy.
Nàng thu hồi ánh mắt mặc dù nhanh, nhưng Dương Phàm vẫn nhìn thấy được. Đó là ánh mắt hưng phấn mà yêu dị. Bích Du Cung bị thiêu rụi, vì sao cô ta phải nhìn ta? Vì sao ánh mắt của cô ta quỷ dị như vậy, Dương Phàm khẽ cau mày, trong lòng mơ hồ dâng lên một loại cảm giác bất an.
- Oanh- !
Một cây xà thật lớn rơi xuống, tóe lên vô số đốm lửa. Thế lửa đầu tiên là trầm xuống, nhưng sau đó lại bùng lên càng thêm mạnh mẽ, làm cho cả tòa cung điện càng thêm lung lay như sắp đổ. Làm cho mọi người lui liên tiếp về phía sau, một mức lùi hơn mười trượng mới có thể dừng lại.
Tòa cung điện nguy nga cung tranh như vậy, nhưng lúc này lại đang bị lửa cháy đốt thành một mảnh đổ nát thê lương. Lửa mặc dù đang cháy, nhưng ánh lửa đã yếu dần. Tổng giám đại quản sự Cấm uyển La Thiện Càn vừa thấy tình hình này, hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi bệt xuống mặt đất.
Lão run rẩy hai gò má to béo, lẩm bẩm nói:
- Xong rồi, xong rồi, Bích Du Cung toàn bộ xong rồi. Tội lớn như vậy, ta làm sao mà gánh vác được đây..
Quản sự Trường Nhạc giám Dương Thanh Phong mặt nửa trắng nửa đen, vẻ mặt đưa đám tiến đến trước mặt La Thiện Càn nói:
- Vậy... việc này... dù cho ta không có bất kỳ lý do nào, cũng phải ngăn cản nàng lại. Thượng Quan Đãi Chiếu hiện tại không thể gặp người nào được. Ta nhất quyết không cho cô ta đi gặp, chẳng lẽ cô ta dám gây khó dễ cho ta?
Dương Phàm nói:
- Lục Lang, ngươi đến bây giờ còn chưa hiểu vì sao vở kịch đại hỏa được dựng lên sao?
Trương Xương Tông đầu tiên ngẩn ngơ, hoảng hốt nói:
- Chẳng lẽ nói... chẳng lẽ nói cô ta đốt tòa Bích Du Cung, chính là bức Thượng Quan Uyển Nhi ra ngoài?
Dương Phàm nói:
- Hiện giờ xem ra chỉ sợ là vậy! Lục lang, nếu là thời điểm bình thường, ta cũng tin tưởng cô ta không dám mạo phạm Lục Lang ngươi. Nhưng hiện giờ xem ra, chủ nhân phía sau màn hẳn là An Nhạc. Cô ta vì báo thù cho huynh tỷ, bỏ bao công sức, không tiếc đốt một tòa Bích Du Cung, hiện giờ là thời điểm quan trọng, ngươi sẽ cho rằng cô ta không dám đắc tội với ngươi, bỏ qua cơ hội bức Thượng Quan Đãi Chiếu ra ngoài sao?
Trương Xương Tông vừa sợ vừa giận nói:
- Nên làm như thế nào đây?
Dương Phàm bỗng nhiên ghé sát vào lỗ tai y thì thầm. Trương Xương Tông ánh mắt sáng ngời, ngạc nhiên vui mừng nói:
- Thật sao?
Dương Phàm khẽ mỉm cười, thong dong mà nói:
- Lục lang, Dương mỗ cùng ngươi làm đại sự, khi nào làm ngươi thất vọng chưa?
Trương Xương Tông đang định cười một tiếng, tiếng cười vừa lao lên lồng ngực liền bị y ngăn lại. May mắn y nhịn kịp thời, chỉ phát ra một âm thanh quái dị. Nơi này khói lửa tung tóe, mọi người còn tưởng y bị sặc khói đấy. Trương Xương Tông ho khan một tiếng, đè thấp giọng, hưng phấn mà nói:
- Ta đây lại nhẫn nại thêm một lần, chỉ cần ta sống qua cửa ải này, hừ!