Say Mộng Giang Sơn
Chương 10491 : Hạng Trang múa kiếm (1)
Ngày đăng: 21:05 18/04/20
Công chúa sau khi kết hôn về lại cung đình như về nhà mẹ, dù rất muốn gặp nhưng vẫn phải tuân theo quy tắc trong cung, trước tiên phải tới vấn an Hoàng Thái Hậu, rồi Thái Hậu, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, nếu có Thái Tử lớn tuổi hơn nàng phải tới vấn an Thái Tử và Thái Tử Phi trước.
Triều Võ Chu là Nữ Hoàng Đế, không có Hoàng Thái Hậu cũng không có Hoàng Hậu, tuy vẫn có Đông Cung Thái Tử, nhưng trước đây vốn chỉ là một tù nhân, thời thái bình tuy được sủng ái cũng không dám phạm húy tới bái vọng. Hiện tại, tình cảnh của Hoàng Thái Tử tốt hơn trước đây rất nhiều rồi.
Thái Bình công chúa bước ra từ Trường sinh viện, liền hướng tới cung của Hoàng Thái Tử.
“Xoạch!”
Thái Bình đang bước đi khoan thai, bỗng có vật gì vỗ nhẹ nơi đầu vai, nàng quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy một quả táo lộn tròn trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về hướng xa, liền thấy tên oan gia Dương Phàm toàn thân nhung trang, tư thế hiên ngang, nụ cười rạng rỡ.
Thái Bình công chúa liếc nhìn lại rồi từ tốn đi về phía hắn, hai tùy tùng tráng kiện theo sau Công chúa liền dừng bước. Nàng thướt tha bước tới trước mặt Dương Phàm. Khuôn mặt xinh đẹp đanh lại:
- Chàng không có việc gì khác để làm sao, ở đây dạo chơi cái gì?
Dương Phàm đáp lại:
- Ai nói ta đang đi dạo, chẳng phải ta đang tuần thị trong cung sao?
Thái Bình công chúa lườm hắn, nói:
- Chàng mà cũng biết hoàn thành phận sự sao?
Dương Phàm cười nói:
- Ta sắp nghỉ phép rồi, không thể không xem xét một vòng hay sao? Khi cả triều đình nghỉ Thụ Y thì ta đang ở Trường An chuẩn bị nghênh giá, chưa có dịp nghỉ ngơi, nay được Võ Đại tướng quân cho phép, từ ngày mai nghỉ bù nửa tháng, ta đang định cùng người nhà ra ngoài một chuyến.
Theo chế độ của Đại Đường, quan viên trong ngoài Triều năm tháng được nghỉ Điền, chín tháng được nghỉ Thụ Y, phân làm hai đợt, mỗi đợt mười lăm ngày, triều Võ Chu vẫn giữ nguyên lệ này.
Thái Bình nói:
- Hiện tại đã qua tết Đạp Thu, sao chàng bỗng dưng lại có hứng thú đi du ngoạn thế?
Thái Bình cảm thấy có chút chói tai, lập tức cao giọng nói:
- Ngụy Tướng là trung thần của Lý Đường.
Dương Phàm chỉ cười, hắn không muốn cãi cọ với nàng về sự khác biệt trong chuyện này, liền quay sang hỏi:
- Nàng tới tìm Thái Tử có lẽ là muốn Thái Tử ra mặt kêu Ngụy Tướng dừng tay, hoặc là để có sự chuẩn bị, một khi thất bại có thể ra tay giúp họ thu dọn tàn cục.
Thái Bình công chúa lắc đầu nói:
- Cũng không hẳn, Thái Tử không thể can dự vào nội tình việc này. Việc này đã không thể thay đổi, hiện giờ không phải là thời cơ tốt nhất, nhưng cũng có chỗ hay của nó, chính vì đây không phải là lúc gây khó dễ cho Hai huynh đệ họ Trương, cho nên Mẫu hoàng sẽ không tin việc làm khó huynh đệ họ Trương là do cố ý. Như vậy ta có thể mượn việc này để thăm dò xem Mẫu Hoàng có ý che chở cho chúng tới mức nào! Ta tới chỗ Thái Tử chỉ là thuận tiện vào Cung qua thăm Người, ta vốn không muốn cho Người biết về chuyện này.
Dương Phàm nói:
- Nếu nàng không tới vì Thái Tử thì ắt hẳn là tới vì Thánh nhân rồi, rốt cục là có chuyện gì?
Thái Bình tức giận lườm hắn nói:
- Không phải là nghe lời chỉ dẫn của chàng tiến cử hai huynh đệ họ Trương làm Vương sao?
Dương Phàm cười nói:
- Coi nàng giận dữ như vậy, cứ như bị ta ức hiếp vậy.
- Ta đây hết lòng lo lắng như vậy là vì ai chứ?
Thái Bình công chúa trừng mắt nhìn hắn, nghĩ lại, tuy đúng là nàng tới theo lời của hắn, nhưng hắn bày mưu tính kế chẳng phải đều là vì khôi phục giang sơn Lý gia của nàng sao, trong lòng nàng dịu lại, liền dịu dàng nói:
- Được rồi, ta biết ta sai, là Dương Đại tướng quân chàng lao tâm khổ tứ được chưa, đợi kiếp sau ta sẽ làm trâu làm ngựa đền đáp nhà chàng là được chứ gì!