Say Mộng Giang Sơn

Chương 10581 : Có chuyện gì thì chúng ta hãy thong thả nói (1)

Ngày đăng: 21:05 18/04/20


Lý Trì Doanh nắm chặt lấy sợi dây đai trên cổ, khuôn mặt nóng bừng lên mắng Huyện chủ nhỏ nhất Hoắc Quốc :



- Muội đúng là ngốc mà, tỷ đã dặn muội rồi chúng ta chỉ giả vờ treo cổ thôi, thế mà muội lại làm thật.



Hoắc Quốc đang loay hoay với sợi dây, nó khiến nàng khó thở, mặt đỏ tía tai, kêu la oai oái, hai chân khua loạn lên, nàng rất muốn giơ tay nắm lấy sợi dây nhưng tay nàng lại không nghe theo nàng



Sợi dây mà Lý Trì Doanh làm thực sự là khiến cho Hoắc Quốc khổ sở, không thể nào chịu được Hoắc Quóc vội vàng nói:



- Như vậy mà vẫn chưa có người đến sao? Trì doanh tỷ tỷ, không xong rồi, muội sắp nghẹt thở rồi, chúng ta mau kêu người đến thôi



Thanh Dương cũng tuôn nước mắt hùa theo:



- Tỷ...tỷ cũng sắp không chịu nổi nữa rồi



Lý trì Doanh thấy vậy liền bảo:



- Vậy thì hai người buông tay ra, chỗ này cách mặt đất không xa, rơi xuống cũng không chết được đâu



Thanh Dương giọng run run nói không rõ lời:



- Không, không, tỷ sợ lắm, tỷ không dám, tỷ... á.



Nàng lúc này không còn chút sức lực nào nữa, nói xong thì tay đã nắm không được sợi dây, rồi hai tay rơi tự do làm sợi dây thít chặt cổ nàng, khiến mắt nàng lồi ra, muốn nói cũng không nói được



Lý Hoa Uyển thấy Thanh Dương như vậy nên hoảng quá, không may hai tay cũng không giữ được sợi dây và...bảy tỷ muội lần này chỉ định giả vờ thắt cổ thôi nhưng có ai ngờ đâu giả mà lại hóa thật
Dương Phàm vẫn cho rằng mấy vị tiểu thư này quá rảnh rỗi, không có việc gì chơi nên sinh ra buồn chán, mới bày ra cái trò này, hơn nữa lúc hắn đứng ở tường bên kia thấy mấy nàng đang cố gắng dùng hai tay giữ sợi dây, không cho nó thít chặt vào cổ nên càng khẳng định đây chỉ là một trò tiêu khiển trong lúc quá nhàn hạ của mấy vị tiểu thư đây. Mấy tỷ muội Lý Hoa Uyển ngơ ngác nhìn nhau rồi lúng túng không biết nên nói thế nào cho phải.



Dương Phàm là ngay từ đầu lúc nhảy tường vào, tuy nói là vì cứu người, nhưng dù sao cũng thuộc loại tự ý đột nhập dinh thự người khác, thấy mấy vị tiểu thư này, một câu cũng không nói, hắn lắc đầu, nói:



- Về sau, ta khuyên mấy vị đừng chơi trò nguy hiểm như thế này nữa, không phải lúc nào cũng may mắn, cũng có người đến cứu kịp thời như hôm nay đâu, mau đem cái thang kia giấu đi, đừng để người ngoài nhìn thấy kẻo sẽ thành trò cười cho thiên hạ.



Nói xong Dương Phàm định nhảy qua tường về phủ của mình, Lý Hoa Uyển phản ứng khá nhanh nhẹn, vội vàng tiến đến đa tạ:



- Đa tạ ân nhân cứu mạng! Không biết tôn tính đại danh của ân nhân là?



Dương Phàm khoát tay nói:



- Ta chỉ tiện tay tương trợ thôi, không cần phải cảm ơn đâu



Kẻ hèn này họ Dương, tên một chữ Phàm, có thể xem là hàng xóm của quý phủ



Lý Trì Doanh mặt vẫn còn đỏ nhưng nghe thấy tôn tính đại danh của vị ân nhân đã cứu bảy tỷ muội, hai mắt liền sáng lên, hồ hởi hỏi:



- Nhìn phục sức của ân nhân, ngài chính là tướng lĩnh đứng đầu đội cấm quân, ngài họ Dương tên Phàm, chính là vị Thiên Kỵ Trung Võ đại tướng quân bảo vệ đương kim hoàng thái tử từ Phòng Châu bình yên trở về thành Lạc Dương?



Dương Phàm nghe xong liền lấy làm lạ, trong lòng có chút cảnh giác.



Sau khi Dương Phàm đón thái tử Lý Hiển trở về thì triều đình mới phái người công khai đến Phòng Châu đón thái tử. Đương nhiên, trên danh nghĩa là đi đón thái tử nhưng trên thực tế là đi đón một đám nữ nhân của Lý Hiển và là Lư Lăng Vương phi Vi thị. Những người mà biết Dương Phàm đi Phòng Châu đón thái tử Lý Hiển thì đều là những nhân vật có quyền lực trong triều đình, không những bách tính nhân dân không biết mà ngay cả không ít văn võ bá quan trong triều cũng không biết Lư Lăng Vương Lý Hiển sớm đã được đón về kinh thành, hơn nữa trên đường về lại còn xảy ra không ít chuyện mạo hiểm, kì bí, nhưng không ngờ tiểu nha đầu này lại biết.