Say Mộng Giang Sơn

Chương 10662 : Giáo huấn nữ (2)

Ngày đăng: 21:05 18/04/20


Dương Phàm bật cười, hắn liếc mắt một cái tiểu đại nhân bên cạnh này, đột nhiên hỏi:



- Cô có biết, cô và cô ta có chỗ tương tự nào không?



- Hả?



Lý Trì Doanh mở to đôi mắt to xinh đẹp, kỳ quái nói:



- Người ta làm sao có điểm tương tự với tỷ ấy hả?



Sắc mặc Dương Phàm trầm xuống nói:



- Hai người các cô, không biết nặng nhẹ, tùy hứng kích động! !



Lý Trì Doanh thấy hắn bộc lộ sự tức giận với mình không khỏi hoảng sợ, nhất thời không dám đáp lời. Dương Phàm đi về phía hồ Long Khánh, nước trong hồ đã đông lại, bên hồ bị bao trùm băng tuyết có mấy thân cây héo rũ giãy dụa trong băng tuyết vươn ra một đoạn.



Lý Trì Doanh bước bước từng nho nhỏ bên cạnh của hắn, vụng trộm nghiêng mắt nhìn liếc sắc mặt của hắn một cái, nhút nhát nói:



- Ngài...ngài tức giận à?



Dương Phàm nhìn cánh đồng tuyết lạnh cóng trước mặt, lạnh giọng nói:



- Cô mặc dù tuổi nhỏ, nhưng sinh ở gia đình đế vương, hẳn là hiểu chuyện hơn so với nữ tử tầm thường. Ngươi nói, hai nước hòa thân có phải quốc gia đại sự hay không? Nếu như là có, như vậy việc này thành hay không, đều hẳn là giao cho triều đình cân nhắc lợi hại được mất từ đó làm ra lựa chọn phù hợp nhất với ích lợi quốc gia. Còn hạnh phúc cả đời của một nữ nhân, căn bản không đáng suy nghĩ liệt kê, mà Dương mỗ làm một quan viên trong triều đình lại càng không nên từ giữa động tay chân.



Nếu đây là một việc tư, như vậy chính là đề cập việc tư của nữ tử phủ Tương Vương, điều đó và Dương mỗ có nửa phần can hệ sao? Dương mỗ giúp cô có tính là một phần ân tình không? Sao giống như là ta thiếu nợ cô vậy, có chuyện gì cũng tới cửa hô to gọi nhỏ, bày ra sắc mặt của một chủ nợ, chẳng lẽ cô là hoàng nữ là có thể muốn làm gì thì làm sao?



Lý Trì Doanh bị hắn giáo huấn ủy khuất không ngừng, lệ hoen mi mà nói:
Vài tỷ tỷ của Lý Trì Doanh đang lúc tuổi thanh xuân, bình thường tụ tập với nhau cũng thường đánh giá tư sắc cao thấp của những quý nữ trong kinh, lần nào Lý Khỏa Nhi cũng đều hoàn toàn xứng đáng thứ nhất, Lý Trì Doanh tự nhiên cũng là rõ ràng, nàng căn bản không dám nghĩ mình có thể đẹp hơn An Nhạc.



Tuy nhiên cô gái mặc kệ lớn nhỏ, chỉ cần biết suy nghĩ, liền thích người ta tán dương nàng xinh đẹp, Lý Trì Doanh tuy rằng cảm thấy Dương Phàm có chút nói quá sự thật, nhưng vẫn rất vui vẻ. Trong miệng nàng nói Dương Phàm nói loạn, trong lòng lại ước gì Dương Phàm nói đều là sự thật.



Dương Phàm nói:



- Nữ tử như hoa, có người thoang thoảng như cúc, có người thanh cao như đóa hoa sen, có người như ngạo tuyết hàn mai, có người lại như thâm cốc u lan, nhiều màu nhiều sắc, không ai giống ai, đẹp chính là đẹp, phân cao thấp gì chứ.



Lý Trì Doanh chưa từng nghe qua nói như vậy, nhất thời tâm trí phiêu xa. Nàng nghiêng trán ngẫm nghĩ một chút, khờ dại hỏi:



- Thật sao, vậy...người ta như hoa gì?



Dương Phàm âm thầm buồn cười, bịa chuyện vài câu, cô bé này không ngờ cho là thật, bèn ra vẻ rất nghiêm túc đánh giá nàng một chút. Lý Trì Doanh lại có chút thẹn thùng tránh đi ánh mắt của hắn, Dương Phàm nói:



- Xuân quang chiếu rọi, linh khí như ngọn núi buổi sớm, trong sáng như hoa sen, lại mang theo hương hoa cỏ thơm mát. Cô nương có thể sánh bằng bách hợp!



Lý Trì Doanh nghe vậy mở cờ trong bụng, Dương Phàm cũng không biết bởi vì mình thuận miệng một câu, cô bé này từ nay về sau chỉ yêu bách hợp trong các loài hoa, chẳng những trong phòng đều biến thành bách hợp, trên quần áo thêu vân biến thành bách hợp, lại sưu tập hoa bách hợp nơi nơi sưu tập, đến nỗi khi mỗi khi đến ngày sinh nhật của nàng, bọn tỷ muội đều lấy việc tặng nàng một chậu hoa bách hợp quý hiếm là quà.



Dương Phàm tát một cái rồi lại cho người ta một quả táo, dụ dỗ cô bé này vô cùng vui vẻ đi tiếp.



Dương Phàm vẫn đứng tại nguyên chỗ, cũng nhăn mày thật sâu, hắn sớm bắt đầu bố cục rồi, nhưng không nghĩ tới Đột Quyết tới nhanh như vậy, nếu chẳng may nữ hoàng chống đỡ không được đến khi Thổ Phiên và Đột Quyết hai nước phát sinh tình trạng, tình huống nhưng thật không ổn...



Lúc này, đột nhiên có một người cưỡi ngựa như bay tới, nghênh đón đối đáp vài câu, bỗng nhiên xoay người hướng Dương Phàm kích động chạy tới, thật xa liền hô:



- Tướng quân! Tướng quân! Mậu Châu đại thắng!