Say Mộng Giang Sơn
Chương 1070 : Nội loạn Tam quốc
Ngày đăng: 21:05 18/04/20
Hết cả tháng giêng, thành Trường An đều ở trong một không khí lờ đờ, chậm chạp
Thổ Phiên nội loạn, các vương tử tranh giành ngôi vị, dĩ nhiên là thân mình vẫn còn lo không xong, kế hoạch cùng Đột Quyết hợp binh đương nhiên tan rã
Luận Di Tát chính là đại tướng của Thổ Phiên, y cũng có bộ lạc riêng của mình, cũng có tư cách trong bộ lạc và được vương tử của bộ lạc ủng hộ. Đến nay, nam nhân vật chính của việc hòa thân đã mất, y còn ở Trường An làm gì nữa, ngày thứ hai lúc mà biết được tin dữ này, y vội vàng bỏ của chạy lấy người, lập tức về Thổ Phiên, tham dự chuyện tranh quyền đoạt lợi.
Thổ Phiên buông xuôi, khiến Đột Quyết có cảm giác như thiếu đi một cánh tay đắc lực, nhưng mà sứ giả của Đột Quyết Mạc Hạ Can không bỏ chạy như Luận Di Tát, y vẫn ở kiên trì ở Trường An mà không đi, thái độ của Võ Tắc Thiên lúc này rõ ràng là cứng rắn hẳn lên, Mạc Hạ Can mười lần xin gặp đều không lần nào gặp được, tình thế khác bình thường rất nhiều, Mạc Hạ Can cũng không có cách nào gây sự nữa rồi.
Ngoài tháng giêng, tiết xuân trở về làm cho đất trời ấm lại, Hoàng triều Đại Chu lại nghênh đón hai chuyện vui.
Vì né tránh việc kết giao hòa thân với Thổ Phiên, Tương Vương nhanh chóng chọn vị hôn phu cho hai cô con gái lớn tuổi nhất của mình là Tiên Nguyên, Thọ Xương. Đến nay Thổ Quyết tuy là vì nội loạn không muốn bức thân nữa, nhưng mà chuyện hôn nhân đã định rồi thì đương nhiên là phải tổ chức, cho nên Võ Tắc Thiên hạ chiếu, cho Thọ Xương, Tiên Nguyên xuất giá.
Võ Tắc Thiên sai Quan Đãi Chế xuống chỉ: “Con gái Tương Vương Thọ Xương quận chúa, Tiên Nguyên quận chúa, tài trí thiên bẩm, giáo huấn Vương môn, phẩm hạnh cao quý, trí tuệ thiên phú. Con cháu đế vương, tuổi vừa cập kê, người trong nước chấp thuận. Thanh miếu Trai Lang Thôi Trân, Thái tử tả phụng Ngự tiết Bá Dương, giáo dục tử tế, tướng mạo xinh đẹp, tài nghệ phi phàm, phi phượng chi chiêm, lại rất hợp tuổi, thích hợp kết hôn. Thọ Xương Huyện chủ có thể gả cho Thích Trân, Tiên Nguyên Huyện chủ có thể gả cho Bá Dương....”
Ý chỉ truyền xuống, hai nhà lập tức chuẩn bị hôn sự, định là ở trong đầu tháng ba của năm tổ chức hôn sự cho hai vị quận chúa. Trên yến hội, các con gái nhà Tương Vương tụ hội một nhà, ở sau hậu viện cũng mở một bàn, các nàng tuy rằng nhỏ tuổi, cũng ăn chút rượu gạo, dù sao cũng là ngày đại hỉ.
Thanh Dương nâng chén rượu, nói với công chúng, tỉ muội:
- Vương tử của Thổ Phiên đột ngột từ trần, tỷ muội chúng ta cũng có thể tránh được một kiếp, đó đều là công lao Thập nương đó, các vị tỉ muội, vẫn còn chưa nâng ly chúc mừng, chúng ta cùng kính Thập nương một chén để tỏ lòng cảm kích.
Thanh Dương vốn dĩ là đang chế nhạo Lý Trì Doanh, các chị em nghe xong cười hì hì nâng chén rượi lên, Lý Hoa Uyển lo lắng tiểu muội không chịu đựng nổi, vội vã đi kéo vạt áo của Thanh Dương, nhưng mà đã chậm rồi.
Ai ngờ Lý Trì Doanh không chút buồn bực, mặt còn cười nhẹ nhàng, thản nhiên nâng chén rượu, đón nhận ly rượu chúc mừng của chị em, các chị em biết rằng nàng cũng chỉ là gắng gượng chống đỡ, ai ngờ Lý Trì Doanh cũng âm thầm đắc ý “hừ” một tiếng: Chuyện này vốn dĩ là ta sai người giúp đỡ mới giải quyết được cho các ngươi đấy, nhận của các người một ly kính chúc cũng là lẽ đương nhiên.”
Võ Tắc Thiên mày hơi hơi nhăn lại, hỏi:
- Ngụy Tướng sao lại nói vậy?
Ngụy Nguyên Trung nói:
- Trương Xương Kỳ còn trẻ người non dạ, không rành công việc ở địa phương Ở Kỳ Châu thời gian đảm nhiệm công việc ngắn ngủn, càng khó có thể xem là dày dạn kinh nghiệm. Ung Châu là đế kinh (Ung Châu tức phủ Kinh Triệu, trị thiết Trường An), chính vụ phiền phức, sao lại để Trương Xương Kỳ đảm nhiệm chức vụ này? Người này so với Tiết Quý Sưởng, ưu điểm khuyết điểm rõ ràng
Vốn dĩ, các Tể tướng đều có quyền tiến cử quan viên, hiện tại Dương Tái Tư, Tô Vị Đạo và mọi người đã hiểu ý đồ của Võ Tắc Thiên, chỉ cần Võ Tắc Thiên kiên trì một chút nữa, mấy vị này nhất định ra mặt hát đệm, nhưngVõ Tắc Thiên cũng biết Trương Xương Kỳ bất kể là kinh nghiệm, lai lịch, tài cán, danh vọng cũng không đảm nhiệm được chức Ung Châu Trưởng sử.
Võ Tắc Thiên lấy việc công làm việc tư, nên không có lo lắng nhiều như vậy, bị Ngụy Nguyên Trung vừa nói khiến bà trầm mặc. Đám người Dương Tái Tư, Tô Vị Đạo đều là kẻ dối trá lão luyện, thấy Thiên tử chưa kiên trì, dĩ nhiên sẽ không ra mặt nói chuyện, nếu chẳng may Trương Xương Kỳ ở Ung Châu đảm nhiệm xảy ra chuyện gì, bọn họ làm người tiến cử cũng phải nhận chịu trách nhiệm đấy, việc này lại không giải quyết được gì.
Nhị Trương sau khi nghe được chuyện này, không khỏi giận tím mặt. Trương Xương Tông vỗ bàn quát lên:
- Lão già họ Ngụy này liên tiếp làm khó Trương gia ta, cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể!
Một Trương Dịch Trọng luôn luôn điềm đạm hơn y cũng bị Ngụy Nguyên Trung chọc giận, giận dữ nói:
- Lão già này không biết đối nhân xử thế, thật là đặt mất mặt, cho rằng người Trương gia chúng ta dễ bắt nạt sao? Không cho lão biết thế nào là lễ độ, lão hồ đồ kia nhất định càng thêm càn rỡ!
Hai huynh đệ bàn bạc một phen nhằm trả thù Ngụy Nguyên Trung.