Say Mộng Giang Sơn

Chương 1079 : Tụ tập mũi tên tích lũy tấn công

Ngày đăng: 21:05 18/04/20


Ở trong bữa tiệc của Võ Tam Tư tổ chức để đón Võ Diên Tú, Lý Hoằng Thái công nhiên công bố Trương Xương Tông có tướng Thiên tử, mà đối mặt những tiếng cười của đám người Võ Tam Tư, Trương Xương Tông luôn luôn không có giác ngộ chính trị không ngờ không có chút cảnh giác nào.



Sau khi y trở lại trong cung, cũng không đem chuyện này nhắc với bất kỳ ai. Mà yến tiệc ngày đó của Võ Tam Tư cũng không có ngoại nhân, đến nỗi sự việc ước chừng đã qua mười ngày vẫn không có ai nhắc tới. Trương Xương Tông dự tiệc tới ngày thứ ba, Lý đạo trưởng liền rời khỏi Trường An, chuẩn bị một ít hành trang đi Côn Lôn Sơn thăm hỏi vài vị tu chân đạo hữu.



Dương Phàm tạo ra một cơ hội, nhưng hắn cũng không để cho người của chính mình xung phong hãm trận. Hắn biết là đã cung cấp cho người khác một cơ hội, nhất định sẽ có người không nhịn được nhảy ra.



Phủ đệ của Tể tướng Diêu Sùng.



Từ khi Ngụy Nguyên Trung bị giáng chức đi Lĩnh Nam, Diêu Sùng liến biến thành lãnh tụ của nghĩa sĩ trung thần. Diêu Sùng ở trước mặt Nhị Trương liên tiếp vững vàng cũng phải cúi đầu chịu thua vẻ mặt lạnh lùng cúi đầu ngồi ở thượng vị. Theo thứ tự tiếp theo là Ngự Sử Trung Thừa Tống Cảnh, Phượng các Thị lang Thôi Huyền Huy, Ti hình Thiếu khanh Hoàn Ngạn Phạm, Đại Lý thừa phong Toàn Trinh, giám sát Ngự Sử Mã Hoài Tố và các đại thần.



Diêu Sùng nhìn các đồng liêu xung quanh, thần sắc lạnh lùng, thanh âm hữu lực vang lên bên tai mọi người, quanh quẩn một lúc mới dứt:



- Thái tử đã lập, bộ tộc Võ thị liền không còn đáng để lo nghĩ, nhưng chỗ đáng lo là Nhị Trương ỷ vào sủng ái nắm quyền, lập bè lập phái, nếu cứ thế này, tất thành đại họa cho triều đình. Cho nên ta mới tụ họp mọi người lại.



- Lần trước, chúng ta chuẩn bị có thể nói là vô cùng đầy đủ. Thật đáng giận bọn bán quan bán tước mà Thiên tử vẫn bao che. Hiện giờ Trương Xương Tông kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng lại ở trước mặt của người khác ngang nhiên công nhận câu khen tặng “tướng Thiên tử”, cái này không thể nghi ngờ chính là mưu phản. Lúc này đây, chúng ta nhất định không tiếc hết thảy phải mang việc này ra ánh sáng.



Ti hình Thiếu khanh Hoàn Ngạn Phạm bực tức nói:



- Trương Xương Tông được người khen tặng có tướng Thiên tử, nhưng lại thản nhiên chấp nhận, đây là không phù hợp quy tắc. Mà Lương Vương Võ Tam Tư lúc ấy ngay tại bữa tiệc, tai nghe mắt thấy nhưng hiện giờ đã qua nửa tháng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào!



Phượng các Thị lang Thôi Huyền Huy ung dung nói:



- Võ Tam Tư đã vô duyên đối với ngôi vị Hoàng đế, hắn mặc dù căm thù nhị ca hắn. Nhưng biết trung thần chúng ta tất sẽ ra tay, cho nên hắn tự nhiên không dám làm chim đầu đàn.



T



ống Cảnh nắm thật chặt hai tay, lạnh lùng nói:



- Hắn không làm, để ta làm. Lần này chỉ có thể tiến, lùi tức thì chết.



Mọi người ở đây nghị sự một đêm. Hôm sau, sĩ tử Hứa châu Dương Nguyên Tự tự dán bố cáo ở các đường lớn, phố xá sầm uất xa hoa, nơi nơi đều có bố cáo tố cáo Trương Xương Tông mưu phản, bị Kim Ngộ Vệ Đại Tướng Quân Võ Ý Tông mang binh tuần tra bắt được trước mặt mọi người. Một khi tra hỏi, chắc chắn người này có dính líu với hoàng gia.



Hóa ra Dương Nguyên Tự là ngoại tôn của Đông Bình Vương Lý Tục. Đông Bình Vương Lý Tục chính là cháu của Đường Thái Tông Lý Thế Dân, con trai cả của Kỷ Vương Lý Thận.
Võ Tắc Thiên nhìn y nói:



- Chẳng lẽ ngươi từng nói như vậy ư?



- Thần có nói qua, không phải! Thần chưa nói! Không phải như vậy, thần...



Trương Xương Tông nói năng lộn xộn, cố gắng làm cho tâm tình bình ổn một chút rồi mới lên tiếng:



- Thánh nhân, Lý Hoằng Thái xác thực là một tên tinh thông tướng thuật, mà còn biết một chút thuật pháp. Gia mẫu sùng đạo, coi hắn thành thượng khách. Bởi vì hắn biết làm sao để tránh họa được phúc, cho nên thần đãi ngộ với hắn tốt vô cùng.



Vài ngày trước Lương Vương vì Võ Diên Tú về nước mà tổ chức yến tiệc, thần đáp ứng dự lời mời, liền đem theo Lý Hoằng Thái tới. Ở trên yến hội, có người mời Lý đạo nhân xem tướng, thỉnh thoảng đề cập đến tướng mạo của thần. Lúc ấy Lý Hoằng Thái đã nói thần có tướng Thiên tử, cả sảnh đường đều cười vang, mỗi người đều chê cười. Vi thần cũng thấy chuyện này hoang đường, nên xem như là chuyện đùa, nói nếu thần là Thiên tử, hắn chính là quốc sư rồi. Thánh nhân, sự tình là như vậy.



- Cái tên Lý Hoằng Thái đâu rồi?



- Lý Hoằng Thái? Hắn... đi Côn Luân tìm đạo rồi.



Trương Xương Tông đột nhiên vỗ trán một cái, vội la lên:



- Làm sao trùng hợp như vậy, hay là... Lý Hoằng Thái này cũng là người của bọn hắn.



Võ Tắc Thiên nhìn y, chẳng hiểu tại sao bà tin tưởng những lời Trương Xương Tông nói. Bà chẳng những tin tưởng Trương Xương Tông nói, hơn nữa còn tin tưởng là Trương Xương Tông bị người khác hãm hại. Trong lòng của Võ Tắc Thiên không khỏi dâng lên vài phần thương hại, thanh âm bà chậm lại, dịu dàng mà nói:



- Lục lang, ngươi ở trong triều cũng đã lâu năm. Chẳng lẽ cái gì nên làm, cái gì không nên làm, cái gì nên nói, cái gì không nên nói đều không biết?



Trương Xương Tông như trước vẻ mặt mờ mịt nói:



- Thánh nhân, đây chỉ là một chuyện đùa đó ạ. Lý Hoằng Thái kia nịnh hót thành thói mà thôi, mọi người nghe đều cười, đều biết đây là một chuyện đùa. Cái này có được coi là tội phản loạn sao?



Võ Tắc Thiên nhắm hai mắt lại. Khi mở mắt ra, trong mắt mơ hồ mang theo ý tứ không biết nên cười hay nên khóc.



- Đúng là chiếu theo quốc pháp, ngươi đã phạm vào tội mưu phản rồi!