Say Mộng Giang Sơn

Chương 1083 : Thời gian không chờ đợi ta

Ngày đăng: 21:05 18/04/20


Tám mươi tuổi, ở thời đại này cũng là thọ rồi, khi ở triều Đường càng là gần với “cái tuổi của người may mắn”, người già như vậy còn có thể có tràn đầy tinh lực, tư tưởng kín đáo, còn cót hể xử lý được chính vụ nặng nề mà phức tạp, gần như là không phải việc không thể tưởng tượng. Nhưng ít không có nghĩa là không có, Trương Giản Chi đa tài trưởng thành muộn chính là một ngoại tộc như vậy. Trên vị trí Huyện úy ngồi tới hơn sáu mươi tuổi, đổi lại là người khác cũng đã cáo lão về quê rồi, nhưng Trương Giản Chi vừa mới hết khổ, gần như lúc này mới có sức sống tỏa sáng, lão tám mươi tuổi đã trở thành Tể tướng đương triều, rất nhanh muốn bước vào một năm mới, đến lúc đó lão cũng tám mươi mốt rồi.



Trong thư phòng, Trương Giản Chi vừa được phong tướng lấy một tờ giấy trắng, đặt bút trên giấy, đầu bút rủ xuống, giống như là một mũi thương sắc bén.



Lão trầm ngâm một lúc lâu, liền vung lên:



- Thanh điền bạch hạc đan sơn phượng, vụ nữ nga lưỡng tương Tống Cảnh. Thùy gia tuyệt thế khỉ trướng tiền, diễm phấn phương chi ánh bảo điền. Yểu điệu ngọc đường khiên thúy mạc, tham sai tú hộ huyền châu bạc. Tuyệt thế tam ngũ ái hồng trang, dã tụ trường cư lan xạ hương. Xuân khứ hoa chi nga dịch cải, khả thán niên quang bất tương đãi!"



Xuân qua hoa cành dễ đổi, nhưng thì giờ lại không đợi ai! Đúng vậy, đối với một người tám mươi tuổi như lão mà nói, sớm đã tới lúc thời gian không chờ đợi mình nữa rồi. Lão làm Tể tướng, vị cực nhân thần, có thể nói đạt được một thành tựu cao nhất một thần tử cả đời toan tính, lão hẳn đã mãn nguyện rồi. Nhưng mà, ở cái chức Tể tướng, lão có thể làm được gì?



Giống như Phòng Đỗ phụ tá Vua trị vì thiên hạ, tạo ra một thái bình thịnh thế? Đó không phải hàng chục năm chỉ không thể, lão không thể sống lâu hơn được nữa, bình định giống như Địch Nhân Kiệt, ngăn cơn sóng dữ trong cơn phong ba hiểm ác, cứu vớt vận mệnh đất nước, bảo vệ nguyên khí quốc gia?



Đó không phải là việc một năm nửa năm có thể làm được, tuy sức khỏe của lão vẫn rất tốt, nhưng đến lúc tám mươi tuổi, điều mà lão hay nghĩ tới nhất chính là “ thời gian quay trở lại”, để biến cái chết trở thành việc mà lão lúc nào cũng có thể đối mặt, lão liền có cảm giác cực kỳ bức thiết.



Khi lão gần thất tuần, mới đi vào con đường quyền lực chân chính đó là từ một huyện nhỏ đi lên, khi tám mươi tuổi, lão mới thực sự trở thành người đứng đầu bách quan, dưới một người, trên vạn người! Chí hướng cả đời của lão, chính là kiến công lập nghiệp cứu phục giang sơn Lý Đường, còn bây giờ thời gian cho lão đã không nhiều, cho nên, ai cũng có thể đợi, lão không thể đợi.



Thời gian dễ trôi qua, đối với lão mà nói đặc biệt hơn thế, lão mới vừa ngồi lên cái vị trí Tể Tướng, còn chưa ngồi nóng đít, nhưng lão không có thời gian để tiếp nhận những việc mà một Tể tướng phải làm, lão nhất định chỉ tranh sớm chiều.



- A Lang, bọn họ tới rồi.



Lão gia nhân hầu hạ lão cả đời còng sống lưng mà đi, đi tới bên cạnh lão, thì thầm nói.



Trương Giản Chi đang Xem xét kỹ câu thơ, trầm giọng nói:



- Mời họ vào.



Một lát sau, tiếng bước chân tẻ nhạt vang lên, Tống Cảnh, Thôi Huyền Huy, Dương Nguyên Diễm, Hoàn Ngạn Phạm, Viên Thứ Kỷ, Kính Huy lần lượt đi vào. Trương Giản Chi vừa đảm nhận chức Tể Tướng, nhưng trong một năm lão đảm nhận chức thu quan thị lang, lão không hề nhàn rỗi, lão sớm đã âm thầm tạo lực lượng, liên lạc đồng chí, chính là đợi ngày này.
- Trương tướng công muốn Cô gia làm gì?



Trương Giản Chi nói:



- Điện hạ từng là Hoàng đế, cũng từng là Thái tử, danh vọng long trọng. Còn cần sự ủng hộ lớn lao của Điện hạ, nếu Nhị Trương có âm mưu, khi cần ứng biến, thái tử phải trấn thủ triều đình, duy chỉ có thân phận và danh vọng của điện hạ, mới có thể ngoại trấn cửu thành. Về trước mắt, còn cần điện hạ…



Trương Giản Chi mạch suy nghĩ vô cùng mạch lạc, nói rất rõ ràng, Lý Đán nghe lão nói một hồi, quả quyết nói:



- Được! Cô gia tất cả đều đồng ý với Trương tướng!



Nói xong đứng dậy, trịnh trọng vái chào Trương Giản Chi, Trương Giản Chi vội vàng tránh lễ, nói:



- Điện hạ đây là làm gì vậy?



Lý Đán nghiêm nghị nói:



- Cô đại thay mặt liệt tổ liệt tông Lý thị, tạ ơn Trương tướng công, việc này nếu thành, Trương tướng chính là đại ân nhân của Lý gia ta.



Trương Giản Chi cáo từ khỏi phủ Tương vương, tiếp đó đi tới thăm hỏi Lương Vương Võ Tam Tư, nhưng đối với Võ Tam Tư, lão sẽ không nói chuyện đó rồi, cần lão thẳng thắn cũng phải phân biệt người, lão biết gọn gàng dứt khoát với Thái tử và Tương Vương thế nào, cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ chạy tới cáo mật với Hoàng đế, nhưng gia tộc Võ thị tất cả đều dựa vào Võ Tắc Thiên, y sẽ có phản ứng thế nào, Trương Giản Chi không thể nào đoán trước.



Gia tộc Võ thị nắm giữ lực lượng vũ trang khổng lồ nhất của Võ Chu, muốn phản đối bằng vũ trang, là tuyệt đối không thể thiếu được sự ủng hộ và đồng ý ngầm của gia tộc Võ thị, nhưng việc này lão không dự định tự mình nói và thương lượng với Võ Tam Tư. Trương Giản Chi rời khỏi phủ Tương Vương không lâu, Tương Vương liền chuẩn bị xe tới phủ Thái Bình công chúa, tìm tiểu muội Lý Lệnh Nguyệt kia rồi.



Một tấm lưới vô hình lớn, đang lặng lẽ hình thành ở Trường An.



Làm một con nhện có xúc giác linh mẫn nhất, Dương Phàm lặng lẽ nằm úp trong góc, dường như đã cảm nhận được điều gì….