Say Mộng Giang Sơn

Chương 10881 : Không có mưu nào chu đáo chặt chẽ (1)

Ngày đăng: 21:05 18/04/20


Trương Xương Tông nghe Phàn Nhạc Viễn nói xong, chột dạ đáp:



- Chuyện này…! Từ khi đảm nhiệm chức Trung lang tướng của Thiên Ngưu Vệ tới nay, vì phải hầu hạ thánh nhân, ta cũng không vào trong quân được mấy lần, không hiểu binh sĩ có chịu nghe theo mệnh lệnh của ta hay không. Hơn nữa ta chỉ là một Trung lang tướng, không có chiến tranh thì ta không có quyền điều động đại quân…



Phàn Nhạc Viễn nói:



- Chuyện này có thể lo liệu được. Hiện giờ ngọc ấn không phải đang ở trong tay Phụng thần lệnh sao? Chỉ cần Phụng thần lệnh làm một thánh chỉ giả, lấy danh nghĩa của Hoàng Thượng để điều binh, ai dám chống lại lời của ngài?



Trương Dịch Chi không nén được tức giận, lớn tiếng hỏi lại:



- Như vậy sau khi chúng ta đã khống chế được hoàng cung thì sao? Chẳng lẽ chúng ta còn có thể tạo phải hay sao?



Phàn Nhạc Viễn nói:



- Tạo phản thì đương nhiên không đủ sức, chỉ đơn giản là làm giả thánh chỉ của Hoàng Thượng, tiêu diệt bọn người Trương Giản Chi lòng dạ độc ác đó. Chúng ta nên làm chứ?



Trương Dịch Chi nói:



- Sau lưng của Trương Giản Chi chính là đương kim Thái tử. Ngươi cho rằng giết một Trương Giản Chi có thể giải quyết được tình hình khó khăn trước mắt của chúng ta sao?



Phàn Nhạc Viễn hung ác nói:



- Vậy ngay cả Thái tử cũng phải giết!



Trương Dịch Chi lạnh lùng nói:



- Giết Thái tử? Ngươi cho rằng Tương Vương, Lương Vương sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?



Phàn Nhạc Viễn coi tay như đao hết sức chém xuống, vẻ mặt dữ tợn nói:



- Vậy thì một là không làm, hai là làm tới cùng. Chúng ta xử lý hết cả Thái tử, Lương Vương, Tương Vương và cả Thái Bình công chúa, đến lúc đó giống như rắn mất đầu, còn không phải trong đợi vào sự sắp xếp của chúng ta sao?
*******



Mùa đông của Khúc Giang, tuyết rơi đầy sườn núi, lạnh vô cùng.



Đứng ở trên Phù Dung lầu, trong ngày trời quang đãng có thể nhìn thấy tuyết đọng đầy trên đỉnh Chung Nam Sơn.



Dương Phàm đẩy cửa sổ ra, không nhìn về phía đỉnh Chung Nam Sơn lại nhìn về phía thành trì ở phương bắc được bố trí như một bàn cờ.



Chung Nam sơn, một nơi ẩn đật, hiện tại nó đang tích cực nhập thế.



Bếp lửa nóng hừng hực, Thẩm Mộc cũng không có được sức khỏe như Dương Phàm. Trời lạnh như vậy Thẩm Mộc có phần không chịu được. Dương Phàm vừa mở cửa sổ gió lạnh liền thổi vào. Thẩm Mộc đang ngồi ở trước bếp lửa liền rùng mình một cái, lấy áo lông trùm lên người, lúc này mới tới bên cạnh Dương Phàm.



Dương Phàm không quay đầu lại, chỉ đứng đón mưa gió, ngắm nhìn cảnh tượng ở phía xa, cảm thán mà nói:



- Ai có thể ngờ được, dưới cảnh tượng yên bình này lại sắp có một trận đại biến? Nếu lần này chúng ta có thể thành công thì Đại Đường lại có thể hùng mạnh rồi!



Thẩm Mộc nắm chặt lấy cổ của áo lông, ngậm chặt miệng, đợi đến khi quen với không khí lạnh mới mở miệng nói:



- Hiển Tông lần này tính xông vào trước sao?



Dương Phàm lắc lắc đầu nói:



- Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu như muốn phú quý nhất thời thì cứ việc dẫn đầu, nếu như muốn phú quý lâu dài thì làm việc gì cũng nên lưu lại ba phần, không nên dùng hết đường của mình…



Dương Phàm không nói hết lời, chỉ đưa mắt dừng lại ở một gốc cây cao lớn trên đỉnh Phù Dung. Vì bị tuyết đè xuống nên cây đại thụ già nua đó đã bị vỡ ra, lung lay trong gió tuyết, sắp đổ xuống.



Thẩm Mộc cười cười, có chút vui vẻ:



- Hết năm ta sẽ đi!