Say Mộng Giang Sơn

Chương 1095 : Một ngày dài đằng đẵng (7)

Ngày đăng: 21:06 18/04/20


Trong đêm khuy tĩnh lặng, từng đội quan binh võ trang đầy đủ vội vàng đi qua đầu đường, hành động của họ cũng không gây sự chú ý của đám dân chúng đang ngủ say.



Đấy là nhờ quy định phường thị và quy định cấm đi lại ban đêm.



Con đường không một bóng người, cống thoát nước hai bên đường rộng lớn, thụ tường trong cống thoát nước, phường tường sau thụ tường sau đó mới đến nhà dân, khiến nhà dân ở cách xa phố lớn, trong đêm khuya, ai có thể chú ý tới sự điều động quân đội chứ.



Thiên kỵ lang tướng Lục Mao Phong đêm nay ngủ rất ngon, y và tiểu thiếp mới nạp năm ngoái vừa ân ái hồi lâu, dù là thân thể tráng kiện cũng có chút mệt mỏi, từ đầu đến cuối, y không phát hiện một chút biến động nhỏ gì bên ngoài.



Đối với y, đây là một chuyện tốt. Nhị Trương có ân đề bạt y, với tính tình của y, rất khó có chuyện ngồi nhìn Nhị Trương gặp nạn. Nhưng y vô cùng coi trọng tiền đồ trong quân của mình và sự khen ngợi của Dương Phàm đối với mình, còn có gia đình y, con cái y, ái thiếp của y, nếu thật sự y phát hiện ra điều gì thì là đúng là một lựa chọn quá khó khăn.



- Không xong rồi, đại sự không may rồi!



Trước điện Nghênh Tiên, một tiểu thái giám thất tha thất thểu chạy tới, vừa chạy vừa hô, chưa đợi gã chạy tới trước cửa điện, trước mặt đột nhiên xuất hiện hai tiểu thái giám, trong tay cầm đèn lồng, một người đứng giữa, trầm giọng nói lớn:



- Đứng lại! Hoàng cung đại nội mà dám tùy tiện chạy lung tung à, ngươi có hiểu quy tắc không?



Tiểu thái giám kia định thần nhìn, thấy Tiểu Hải công công, vội nói:



- Hải công công, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi, có…có một đám nhân mã đang chạy tới tẩm cung của vua, họ sẽ gây bất lợi cho Thánh nhân, mau đi bẩm báo Thánh nhân.



Trên mặt Tiểu Hải đột nhiên tỏ vẻ khó hiểu:



- Ngươi nói thật sao?



- Thật!




- Nhị Trương chính là kẻ nịnh thần quốc gia, lão phu và Thôi tướng công có thể cùng binh tướng các lộ của Bắc môn nam nha, lại có Tương Vương, Lương Vương Tương cùng phò trợ Thái tử, vào cung trừ gian. Điền Trung Giám là trung thần, hi vọng ngươi có thể cùng lão phu làm việc lớn.



Trong lòng Điền Quy Đạo cảm thấy hoang mang, không biết nên lựa chọn thế nào, y dù đã từng nương nhờ Nhị Trương, từng là Nội cung phụng của Phụng thần giám, mục đích chỉ là để để thông thuận đường làm quan, không có ý trung thành với Nhị Trương, nhưng thấy Trương Giản Chi dứt khoát, y cũng không dám dễ dàng tin tưởng, đây chính là lựa chọn sinh tử.



Điền Quy Đạo cũng không dám nói lớn, chỉ trầm giọng hỏi:



- Thái tử đâu rồi?



Trương Giản Chi nói:



- Đại tướng quân Lý Đa Tộ đã đi đón, đang đến.



Điền Quy Đạo bán tín bán nghi, vẫn không muốn nhường đường.



Thôi Huyền Huy nói:



- Nhị Trương là mối họa của đất nước, chẳng lẽ Điền Trung Giám có thể ngồi yên không quan tâm sao? Bọn ta phò trợ Thái Tử, Thanh Quân Trắc, giết Gian Nịnh, để Càn khôn sáng sủa, trời đất thái bình, chính là công đức lưu danh thiên cổ. Điền Trung Giám nếu muốn cùng ta hành sự thì xin ngươi hãy lui sang một bên, sau khi thành sự, chúng ta sẽ cảm động và biết ơn ân tình của ngươi!



Điền Quy Đạo cầm kiếm đứng, không quyết đoán như trước, đám người Tiêu Thiên Nguyệt giao chiến căng thẳng với quân của Trương Giản Chi, không biết rằng vị Điện Trung Giám thống lĩnh bọn họ rốt cuộc đánh hay không đánh.



Đúng lúc này, phía xa lại có một đám người xông tới, trong đó có một con ngựa, trên ngựa có người cưỡi, Dương Phàm và Tiết Tư Hành cầm đao đi trước, họ đang vội đuổi theo Trương Giản Chi và Thôi Huyền Huy, chợt thấy phía trước hai quân giằng co, không khỏi ngạc nhiên, chấn động.



Tiết Tư Hành lập tức báo hiệu phía sau, lệnh người hộ giá Thái tử, Dương Phàm thì cầm đao xông lên.