Say Mộng Giang Sơn
Chương 1099 : Một ngày dài đằng đẵng (11)
Ngày đăng: 21:06 18/04/20
Đi ra khỏi tẩm điện của Thiên tử, sắc mặt của Lý Hiển mới dịu đi. Trương Giản Chi vẫn giữ được bình tĩnh, sau khi rời khỏi tẩm cung của Thiên tử, câu đầu tiên của lão là lệnh cưỡng chế Nghênh Tiên Cung giao mười bảo tỷ và hai mươi khối binh hổ phù.
Lý Hiển nghe Trương Giản Chi nói vậy đột nhiên toàn thân run rẩy, một cảm giác kích động mạnh mẽ khác thường từ gót chân vọt lên đỉnh đầu ông ta, toàn thân ông cảm thấy tê dại, cảm giác giống như giây phút ân ái trước kia giữa ông với Vi Phi khi mới thành thân ở bên nhau.
Ông bỗng nhiên ý thức được, ông đã thành công, từ giờ, ông sẽ trở thành Hoàng Đế!
Đúng vậy, ông từng làm Hoàng Đế chỉ vẻn vẻn trong một tháng thì bị Lư Lăng Vương phế vị, từ đó bị giam lỏng ở Phòng Châu Hoàng Trúc Lĩnh, nhưng lần đó đăng cơ làm Hoàng đế, ông cũng không quá vui mừng, bởi vì lúc đó ông chỉ làm Hoàng Đế trên danh nghĩa, tất cả quyền lực đều nằm trong tay mẹ ông, nhưng lần này không giống lần đó.
Lần này còn ai có thể dùng thế lực ép buộc ông nữa?
Ông là Hoàng Đế!
Hoàng đế cao cao tại thượng!
Hoàng Đế cửu ngũ chí tôn!
Hoàng Đế duy ngã độc tôn!
Lý Hiển như say, chìm trong vui sướng, Lý Trạm, Vương Đồng Kiểu dẫn đầu đám vệ sĩ vào Nghênh Tiên Cung bắt ép thái giám tìm thấy chín bảo vật và mười hai hổ phù của Thiên Tử từ chỗ ở của Nhị Trương, cung kính dâng lên trước mặt ông.
Ấn bảo của Thiên tử tên là “tỷ”, nhưng Võ Tắc Thiên nghĩ “tỷ” và “tức” đồng âm, điềm xấu, nên cải tỷ thành bảo.
(Tỷ: ấn vua; tức: ngừng, nghỉ, chấm dứt)
Trương Giản Chi và Thôi Huyền Huy kiểm tra tỉ mỉ lại từng mảnh ngọc tỷ
- Thụ mệnh Bảo, Định mệnh bảo…
Tần Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ, Thủy Hoàng đế định Hoàng đế chi tỷ, Hoàng đế hành tỷ, Hoàng đế tín tỷ, thiên tử chi tỷ, thiên tử hành tỷ, thiên tử tín tỷ tổng cộng sáu mảnh ngọc tỷ, sau còn một mảnh ngọc quan trọng nhất là Truyền quốc tỷ, tổng là bảy mảnh ngọc. Đời nhà Hán còn có thêm hai mảnh Ngọc Tỷ, đời sau tiếp tục Hán chế, có Truyền Quốc tỷ và Bát Bảo Tỷ.
Tuy nhiên, đến thời Đường, lại thêm một mảnh, bởi vì Đại Đường lúc mới thành lập không có miếng ngọc Truyền Quốc Tỷ Hoà Thị Bích kia. Truyền Quốc Tỷ sớm được coi là tín vật “Hoàng quyền thần thụ, chính thống hợp pháp", phàm là người trèo lên vị trí cao mà không có Truyền Quốc tỷ, thì sẽ bị người đời chế nhạo là “Thiên tử bù nhìn”
Đại Đường thiếu Truyền Quốc Tỷ, đành phải tự khắc tạm một miếng Thụ Mệnh tỷ tạm an ủi bản thân, bọn họ cũng không ngại làm hoàn toàn giống như Truyền Quốc tỷ, hình dạng mặc dù giống với Truyền Quốc Tỷ, nhưng tám chữ lớn kia được cải đi, khắc là “Thụ mệnh chi thiên, Hoàng đế Thọ Xương”.
Vì thế số lượng bảo ngọc của Đại Đường và Hán chế tương đương nhau, nhưng trong năm Trinh Quán thứ tư, Lý Tĩnh phạt Đột Quyết, đem Tiêu Hậu và Truyền Quốc tỷ quay về Lý Đường. Tìm thấy Truyền Quốc Tỷ rồi, cũng không muốn phá hủy ngọc khắc cho đủ số kia nữa, vì vậy Đại Đường có nhiều hơn một mảnh bảo tỷ.
Tổng cộng có mười mảnh bảo tỷ, tất cả là dùng bạch ngọc đúc thành, ly thú làm tay cầm, ngoài Truyền Quốc tỷ bốn tấc vuông ra, các bảo tỷ khác đều một tấc hai phân, vì thế mảnh nào là Truyền Quốc tỷ đều rất rõ nhận biết.
Thái Bình công chúa từ từ bình tĩnh lại, thực ra không phải là không có thân tín của nàng tham gia binh biến, chỉ là người khác không biết mà thôi, Kính Huy thực chất chính là người của nàng.
Nếu các đại thần cố ý muốn giấu hai nhà Võ Lý, lấy danh nghĩa binh gián thanh quân trắc, thật ra chính là có dự tính lập tức đoạt vị, vậy thì Kính Huy là nhân vật chủ yếu của hành động binh gián chắc chắn sẽ biết trước tình thế, vậy mà nàng cũng không biết. Hiện giờ, ngay Kính Huy cũng không biết, Dương Phàm tham gia nhưng bị người ta phòng bị không cho biết nội tình cũng là điều hợp lý.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Không có người ngốc, nếu như đã tham gia binh biến, ai mà không nghĩ đến mưu cầu lợi ích lớn nhất chứ? Nhưng ta và nàng không nhìn thấu điều này, chúng ta bị Trương lão đầu lừa, cũng là đáng đời.
Thái Bình công chúa tức giận nói:
- Nhưng đây vốn không phải là kế hoạch của chúng ta, ta không tán thành…
Dương Phàm cắt đứt lời của nàng:
- Chúng ta không thể không đáp ứng, Thiên tử đã rơi vào tay ông ta, nếu Đoàng đế nhất quyết không viết chế thư, như vậy có khả năng ông ta sẽ bịa ra một bức, lẽ nào đợi đến lúc đó chúng ta lại phát động một cuộc đảo chính sao?
Thái Bình công chúa cắn chặt răng, nói:
- Trương tướng công hiện tại ở đâu?
Dương Phàm nói:
- Họ đã hộ tống Thái Tử đến Tử Thần điện, đang bàn bạc chuyện sáng mai nên chiếu cáo thiên hạ như thế nào rồi.
Thái Bình công chúa trầm mặc thật lâu sau, chậm rãi nói:
- Ta hiểu rồi!
Dương Phàm nhìn theo bóng Thái Bình công chúa đi về phía tẩm cung, sống lưng thẳng tắp ngạo mạn, giống như một dây cung kéo căng, dường như có chút kích động, là sẽ bắn đi mạnh mẽ.
Dương Phàm biết với tính khí kiên cường của Thái Bình, nàng không thể chấp nhận kế hoạch như vậy, tính nàng vốn không thích không bao giờ phó mặc theo người khác, nhưng lần này, nàng không thể không chấp nhận, bởi vì Trương Giản Chi đã tính toán đến tất cả các tình huống, hoàn toàn khống chế tình hình trước mắt rồi.
Võ Tắc Thiên đã từng dùng sự mạnh mẽ của bà, cứng rắn, áp chế Thái Bình tiếp nhận sự an bài hôn nhân của bà, nhưng hơn chục năm nay nàng luôn làm theo cách của nàng để liên tục phản kích, lần này, tính toán của Trương Giản Chi, nàng có thể nhẫn nại được bao lâu?
Dương Phàm cũng là tướng lĩnh tham gia binh biến, ủng hộ việc Lý Hiển đăng cơ chính là có lợi lớn cho hắn, hắn đạt được lợi ích, và đạt được danh lợi còn nhiều hơn so với dự tính của hắn, nhưng hắn cũng căm tức, căm tức tính toán của Trương Giản Chi. Hắn có dự cảm bất thường, lần chính biến này không thể kết thúc tốt đẹp được……