Say Mộng Giang Sơn

Chương 1102 : Luận công ban thưởng

Ngày đăng: 21:06 18/04/20


Không phải nàng cung cấp tin tức, người bày ra kế sách binh biến cũng không thể nào nắm rõ tình hình bên trong cung, tất nhiên cũng không dám khinh suất hành động.



Không phải là nàng khéo léo sắp xếp thì khi đám người Trương Giản Chi đỡ Thái tử mạnh mẽ xông vào Nghênh Tiên cung sẽ không chỉ là tình cờ bị hai tên tiểu thái giám phát hiện;



Không phải là nàng sớm cho kêu người sắp xếp cây gỗ, Nghênh Tiên cung sẽ không nhanh chóng bị công phá như vậy. Trước đó ai cũng khó đảm bảo trong Nghênh Tiên cung có mật đạo hay không, Hoàng đế liệu có thể kịp thời thoát thân đúng lúc không;



Không phải nàng đứng ra, nội vệ chưa chắc đã có thể bị ngăn cản trên đường, có lẽ đây chính là mấu chốt để bọn họ thất bại nặng nề. Cần biết rằng, Cao Phó đô uý trong nội vệ lại là tâm phúc của nàng.



Không có nàng chủ trì đại cục thì cung đình sẽ không thể nhanh như vậy mà được an định lại, tập đoàn công thần không thể có khả năng trong chốc lát có thể thay thế toàn bộ cung nữ thái giám, nội đình nếu không thể ổn định thì Thái tử sẽ không dám lưu lại trong cung, Tân Hoàng đăng cơ lại ở ngoài cung, vậy chẳng phải thành trò cười cho thiên hạ sao.



Đủ loại như vậy, công lớn như thế, người này chính là Thượng quan Uyển Nhi. Tân Hoàng đăng cơ, luận công ban thưởng, khi luận đến công của Uyển Nhi, Lý Hiển và đám Trương Giản Chi, Thôi Huyền Huy lại có chút khó dễ, bởi vì Uyển Nhi cố nhiên là công trạng rất cao nhưng bọn họ không biết nên luận công ban thưởng cho nàng như thế nào.



Uyển Nhi tuy quyền như nội tướng, về phẩm bậc lại chỉ là cung nữ ngũ phẩm, nếu lại đề bạt thì chỉ có thể là ngũ phẩm trở lên, nhưng nàng dẫu sao cũng là nữ nhân, không thể ban thưởng một triều quan, vậy thì chỉ có thể vẫn tiến hành đề bạt theo thể chế quan viên ở bên trong cung đình như cũ. Nội đình cũng có quan viên giai cấp, thái giám có phẩm bậc hoạn quan, cung nữ có phẩm bậc cung nữ.



Nhưng trong phẩm cấp cung nữ trong cung, bình thường ngũ phẩm cũng được coi là cao nhất rồi. Những cung nữ từ ngũ phẩm trở lên xưa nay đều cấp cho hậu phi của Hoàng đế, làm tiêu chuẩn đãi ngộ của bọn họ, còn Uyển Nhi sớm đã là ngũ phẩm, còn có thể thăng chức thế nào nữa đây? Xét theo điều này, Kính Huy đề xuất, không bằng để Hoàng đế nạp thêm Uyển Nhi làm phi, dù sao sau khi Hoàng đế đăng cơ, cũng cần nạp thêm một vài phi tử.



Nhưng đề nghị này lập tức bị nhóm lão thần Trương Giản Chi, Thôi Huyền Huy kiên quyết phản đối. Hậu cung Vi phi nghe vậy, lại càng phản đối kịch liệt.



Phản ứng của đám Trương Giản Chi là rất bình thường. Bọn họ sở dĩ luận công cho Uyển Nhi, một là vì công lao của Uyển Nhi đã rõ ràng ra đấy, không thể bỏ qua, hai là vì Uyển Nhi chủ trì cung đình lâu như vậy, bây giờ Tân Hoàng vừa mới đăng cơ, cần ổn định cung đình, không thể không có sự ủng hộ của nàng.



Nhưng cũng may là vì như vậy mà Uyển Nhi tuyệt đối không thể trở thanh tần phi của Hoàng đế. Mấy năm gần đây, nàng làm nội tướng, qua lại với quá nhiều ngoại thần, hậu cung nếu có một hậu phi có quan hệ mật thiết với triều thần, vậy chẳng khác nào đế quốc chắc sẽ lại gặp một trận tai ương.



Võ Tắc Thiên chính là từ một hậu phi mạnh mẽ tài năng mà lên. Cuối cùng thành nhất đại Nữ hoàng đế. Vết xe đổ trước còn chưa xa, còn chưa đủ giáo huấn sao? Đây là suy nghĩ của đám đại thần Trương Giản Chi.



Mà từ Vi phi thấy, Uyển Nhi và một vài ngoại thần có liên hệ, lại còn khống chế chặt chẽ nội đình, lại có tài danh, người lại quyến rũ vô song, tuy bà sớm biết trượng phu của bà không còn “chức năng” gì trên giường nưa, nhưng một khi Uyển Nhi đã trở thành hậu phi, muốn trói buộc nàng vào chính cung cũng là việc dễ mà khó làm. Chỉ cần không phải là quá ngu ngốc, không có nữ nhân nào có thể ngồi nhìn sự xuất hiện của đối thủ hùng mạnh như vậy.




Dương Phàm bước từng bước lớn, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người đột ngột lướt qua Nguyệt Lượng môn, lập tức hét to lên một tiếng. Dương Niệm Tổ chậm rãi từ bên cánh cửa quay lại, co cứng đứng im, nhút nhát kêu lên:



- Phụ thân đại nhân



Dương Phàm chắp tay sau lưng, mang vẻ mặt phụ thân đại nhân đi đến, nghiêm mặt nói:



- Giờ này mà con không phải là nên đọc sách sao, ở trong sân làm cái gì?



Dương Niệm Tổ buông hai tay, tỏ vẻ quen nghe giáo huấn nói:



- Thầy giáo xin nghỉ rồi, nương nói muốn tìm cho tỷ tỷ và con một thầy giáo vừa có đức hạnh vừa có học thức, mấy ngày nay vẫn chưa tìm được.



Dương Phàm đột nhiên giận dữ nói:



- Thầy giáo tại sao lại nghỉ? Thầy giáo nghỉ lúc nào, có phải bị tên tiểu tử con làm cho tức giận không?



� dễ dàng loại bỏ gia tộc Võ thị khỏi chính đàn, không cần nhìn sắc mặt bọn họ nữa.



Võ Tam Tư bị lợi dụng xong liền bị quẳng sang một bên giống như một khối rẻ rách. Việc này khiến y tức điên lên, y đầu tiên là tức giận tranh cãi vô ích, tiếp đó tức giận mài đao. Lúc đầu nói là tru sát Nhị Trương, kết quả là tên lão tặc Trương Giản Chi lâm trận giở quẻ, sớm ủng hộ Thái tử đăng cơ. Được lắm, cái này y nhịn rồi.



Tiếp đó, để cho y đồng ý tham dự đại lễ đăng cơ, tên khốn Lý Hiển tự mình đến nhà, khép nép năn nỉ, tiếp theo lại đưa Thái Bình công chúa nói giúp, y nể mặt, tham dự đại lễ đăng cơ. Bây giờ luận công ban thưởng, y lại bị xếp vào nhóm thứ hai, “Thúc có thể nhẫn, thím không thể nhịn nha!”



Không đề cập tới Võ Tam Tư đang giận giữ, lần này bảo vệ Lý Hiển đăng cơ xưng đế, còn có một đại công thần. Người này công lao to lớn, không thể không thưởng, nhưng đối với chúng công thần sau một phen luận công hành thưởng, đến lượt nàng lại khiến Hoàng đế và ngũ đại tể tướng làm khó, vì bọn họ không biết nên thưởng thế nào…