Say Mộng Giang Sơn
Chương 120 : Ngang sức ngang tài
Ngày đăng: 20:47 18/04/20
- Hả?
Khâu Thần Tích nghe xong lập tức biến sắc nói:
- Thái Bình công chúa rất có mắt nhìn người, nếu công chúa coi trọng, xem ra kẻ này đích thực có chút bản lĩnh rồi. Tuy nhiên đá cầu và đánh cầu có chỗ khác biệt. Đệ tử ngươi tinh thông đá cầu, chưa chắc đã là một cao thủ đánh cầu a!
Tiết Hoài Nghĩa không phục mà nói:
- Mỗ xin ý chỉ của Thiên Hậu mời cao thủ đánh cầu trong cấm quân của ngươi đến đây, là muốn cho ngươi mở rộng tầm mắt đấy.
Khâu Thần Tích cười cười nói:
- Tốt! vậy hãy để bọn họ khoa tay múa chân rồi hãy nói.
Khâu Thần Tích khoát tay chặn lại, phía sau các tráng sĩ khí phách hiên ngang bước tới, bên kia Sở Cuồng Ca vẫn lưu luyến không rời, Lê Đại và Ngụy Dũng vội tạm thời chia tay chạy vào hàng ngũ.
Khâu Thần Tích ngạo nghễ nói:
- Mười người này là cao thủ đá cầu được lựa chọn kỹ càng từ trong mười sáu đội binh mã cấm quân nam bắc lưỡng nha. Thượng Nguyên năm nay, bọn họ sẽ tới trong cung tỉ thí đó. Tiết sư, chốc nữa giao tranh ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.
Tiết Hoài Nghĩa bản tính trời sinh luôn lạc quan, cũng không cần biết thực lực của mình thế nào, chỉ có cảm giác năng lực đội mình cũng tương đương đội hạng nhất, liền nói:
- Đang muốn ngươi toàn lực ứng phó mới được! Thập Thất, Thập Cửu, các ngươi cũng chuẩn bị đi!
Dương Phàm, Sở Cuồng Ca, Hoằng Nhất, Hoằng Lục và đám tăng nhân tinh thông đánh cầu chùa Bạch Mã cũng đứng ra mười người, đối diện với mười người bên kia. Đám quân nhân này nhìn bọn hòa thượng ở đối diện mà vẻ mặt cực khinh thường, chỉ điều nể mặt Tiết Hoài Nghĩa nên không có thể hiện ra ngoài.
Khâu Thần Tích nói:
- Bọn ngươi từng người chuẩn bị, trước tiên thi đấu một trận để cho ta xem bản lĩnh đội đánh cầu của Tiết sư như thế nào.
Ánh mắt của lão dừng lại ở trên người Sở Cuồng Ca, hơi chần chừ nói:
- Ngươi… Bản tướng quân hình như đã gặp qua?
Sở Cuồng Ca mặc áo tăng tiến lên một bước, vòng tay hành lễ theo kiểu nhà binh cung kính nói:
Nói tới đây, Tiết Hoài Nghĩa gãi gãi cái đầu trọc mà nói:
- Tiên sư mẹ nó chứ, nói chuyện này xong ta bỗng nhiên có phần tiếc không bỏ được rồi.
Tiết Hoài Nghĩa phất tay áo không suy nghĩ thêm vấn đề này nữa, dài cổ hô lớn:
- Lễ tăng, lễ tăng!
Đáng tiếc tăng nhân chịu trách nhiệm tiếp khách không thể ở phía trước điện tiếp đãi khách hành hương. Thế mà vừa nghe vị hòa thượng phương trượng này la lên liền vội chạy ngay đến trước mặt y nói:
- Phương trượng, có gì dặn dò!
Tiết Hoài Nghĩa nói;
- Đi đem rượu ngon, thịt ngon nhanh chóng mang lên chỗ này. Phật gia hôm nay cao hứng muốn cùng Khâu Đại tướng quân uống một trận thoải mái!
Chùa Bạch Mã này vốn là nơi Phật môn thanh tịnh, từ lúc Tiết Hoài Nghĩa đại sư đến làm phương trượng, ngoại trừ sắc giới ra thì hầu như toàn bộ đều đã sớm phạm vào giới luật chư tăng rồi, người chịu trách nhiệm tiếp khách kia biết mà cũng không thể nói gì, nghe xong dạ một tiếng nhanh như gió chạy vội ra ngoài.
Phòng của phương trượng Tiết Hoài Nghĩa vô cùng rộng lớn, tiệc rượu bày ra ngay trong thiền phòng. Khâu Thần Tích và Tiết Hoài Nghĩa ngồi ở trên giường, những người khác ngồi trên đệm cói, trên nền gạch xanh dưới đất bày hai dãy chỗ ngồi, mười tên hòa thượng chùa Bạch Mã ngồi bên trái, mười vị tướng tá cấm quân ngồi bên phải.
Dương Phàm là thủ tọa chùa Bạch Mã ngồi đầu dãy bên trái cách chỗ ngồi trên giường của Khâu Thần Tích chỉ một bước ngắn. Kẻ thù ngay bên cạnh, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Dương Phàm tim không khỏi đập bịch bịch.
Mở màn tiệc rượu, Lê Đại Ẩn và Ngụy Dũng chạy đến ngồi bên chỗ Sở Cuồng Ca, đầu tiên cung kích mời gã một chén rượu, sau đó Lê Đại thẳng thắn ngồi xuống cạnh Sở Cuồng Ca, cùng gã chen chúc ở một chỗ. Những tướng tá quan quân khác, ngay cả Khâu Đại tướng quân cũng đều hết sức tò mò về vị Đại hòa thượng này. Ngụy Dũng sau khi trở lại chỗ ngồi liền đem lai lịch của Sở Cuồng Ca nói cho bọn họ.
Những người này lớn tuổi hơn, mặc dù chưa gặp Sở Cuồng Ca bao giờ, nhưng cũng đã nghe qua danh tiếng của gã. Nghe nói người này năm đó trong quân là cao thủ đệ nhất đánh cầu, vài người đã đứng lên hướng về phía gã mời rượu. Sở Cuồng Ca không dám lên mặt, vội đứng dậy đáp lễ. Ngay sau đó, những người này lại hướng về phía Dương Phàm mời rượu.
Dương Phàm kỹ thuật dẫn bóng đúng thực là xuất quỷ nhập thần, mấy vị quan quân này tuy rằng đánh cầu cao ngạo nhưng không thừa nhận cũng không được. Mặc dù kỹ thuật cưỡi ngựa của Dương Phàm không bằng so với bọn họ, nắm giữ thời cơ chiến đấu, chiến thuật thậm chí nhãn lực còn kém hơn bọn họ, nhưng chỉ cần bắt được bóng là lập tức vận dụng bản lĩnh tự nhiên giỏi hơn bọn họ nhiều.
Thấy bọn họ mời đi mời lại có chút náo nhiệt, Khâu Thần Tích cười vang nói:
- Vừa mới rồi Tiết sư và ta có nói, chờ đại hội thi đấu đá cầu Thượng Nguyên xong, sẽ để cho Sở Cuồng Ca trở về cấm quân, vị tiểu huynh đệ này cũng muốn hoàn tục nhập vào trong quân ta, sau này các ngươi chính là đồng đội của nhau, trên sân thì không thể là huynh đệ nhưng mọi người sẽ nhanh chóng là người một nhà, đừng ngại trao đổi tên họ, nhận biết nhau một chút.
Mười tên cao thủ đánh cầu nghe Khâu Thần Tích nói xong… ngay lập tức nhao nhao rối rít, đều nâng chén tự giới thiệu họ tên. Dương Phàm vừa nghe xong ngược lại cũng thật sự kinh ngạc. Hóa ra trong mười người này hơn một nửa là con nhà quan, gia môn hiển hách.