Say Mộng Giang Sơn
Chương 1107 : Gió nổi mây vần
Ngày đăng: 21:06 18/04/20
Sau khi Vi hậu buông rèm nhiếp chính vào triều, mỗi lần thượng triều cũng chỉ ngồi sau màn che, như Từ Thứ tiến Tào doanh bình thường không nói một lời, dần dần, đám người Trương Giản Chi cũng đã buông lỏng cảnh giác với bà, theo bọn họ, nếu vị Hoàng hậu này có thể vẫn giữ bổn phận như vậy, vậy thì mặc dù nàng buông rèm nhiếp chính cũng không có gì lớn cả.
Lý Hiển đặc xá lỗi lầm, bổ nhiệm y vì Thái Phó Thiếu Khanh, cùng với thông lệnh thiên hạ, sửa “Phục Hưng Tự” thành “Long Hưng Tự”, đám người Trương Giản Chi cũng không phải không chú ý, có điều bọn họ biết Hoàng đế cực kì bất mãn với hành vi độc tài của họ, bọn họ không hy vọng Hoàng đế hoàn toàn làm mạnh tay, việc nhỏ nhặt này không đáng nói tới, khiến Hoàng đế hả giận cũng thế, bởi vậy vẫn chưa từng có phản ứng quá khích.
Nhưng, một loạt hành động nhỏ này của Lý Hiển đối với bọn họ chỉ như dò xét, làm cho Lý Hiển sau khi phát hiện đám người Trương Giản Chi cũng không có phản ứng quá dữ dội, ông bỗng nhiên ý thức được, những người này kỳ thật cũng không có hùng mạnh như ông tưởng tượng, hơn nữa chính biến đã làm tập đoàn rạn nứt, bọn họ cũng tuyệt đối không thể lại phát động binh biến uy hiếp ngôi vị Hoàng đế của ông một lần nữa.
Vì thế, dũng khí của Lý Hiển cứ lớn dần. Ngày mười sáu tháng hai, tức là ngày thứ hai mươi Lý Hiển đăng cơ xưng đế, Lý Hiển đột nhiên tuyên bố, bái Võ Tam Tư vì Đại Tư Không, đồng Trung thư môn hạ Tam phẩm, Võ Tam Tư sau khi kế Võ Thừa Tự, đã trở thành người thứ hai của Võ gia đảm nhiệm chức Tể tướng.
Về việc bổ nhiệm này, trước đó Lý Hiển không thảo luận qua với lớp công thần Tể tướng một câu, ông đứng trên triều đường trực tiếp tuyên bố công khai, làm bọn Trương Giản Chi họ trở tay không kịp.
Ngay khi Lý Hiển bái Võ Tam Tư làm Tể tướng cũng như gia phong Đại Tư Không, ông còn tuyên bố tấn phong trượng phu của Thái Bình công chúa Võ Du Kỵ là Định Vương. Võ Du Kỵ vốn là An Định Vương, hiện giờ tuy chỉ mất một chữ, nhưng hai chữ là quận danh, chỉ độc một chữ là quốc danh, lần này Võ Du Kỵ đã từ Quận vương thăng chức thành Thân vương rồi.
Võ Du Kỵ thăng làm Thân vương, cũng có nghĩa trưởng tử của Thái Bình công chúa tương lai sẽ được lập tước vị Thân vương, bởi vậy dù Thái Bình công chúa và trượng phu tình cảm không tốt, nhưng nàng cũng sẽ vui sướng cảm kích.
Cùng lúc đó, Lý Hiển cũng tuyên bố, đề cao quy cách nghi trượng với Trấn Quốc Thái Bình công chúa và An Quốc Tương vương, cảnh giới đãi ngộ, quy định cảnh vệ của phủ Tương vương và Thái Bình công chúa sau này tương tự Hoàng đế, ngày đêm đều có thị vệ bảo vệ, trong phủ đệ mỗi mười bước đều lập một trạm canh gác. Lý Hiển dựa theo biện pháp Vi hậu dạy cho ông, sử dụng thủ đoạn phân hóa đả kích, chiêu ấy quả là hiệu quả.
Tương Vương và Thái Bình công chúa đều là công thần chủ chốt của chính biến, nói cho cùng, đám người Trương Giản Chi chẳng qua có chút đầu óc, nói tới công phu bày mưu vẽ sách, kết quả lại nắm lấy đại quyền, gạt bỏ phe đối lập, khiến Tương vương và Thái Bình công chúa cũng rất bất mãn. Hiện giờ lại có Hoàng đế coi trọng lễ ngộ, bọn họ từ bỏ chuyện báo thù, rất tự nhiên ủng hộ Hoàng đế.
Dương Phàm có chỗ đứng trên chốn quan trường, duy trì ưu thế lớn của Hiển Tông chính là Thiên kỵ. Thiên kỵ một khi mở rộng thành Vạn kỵ, hắn trên chính đàn có thể phóng ra năng lượng lớn hơn, từ đó vì Hiển Tông thâm nhập vào càng tạo ra nhiều điều kiện thuận lợi hơn. Sau khi nghiên cứu phán đoán thế cục rõ ràng, quyết định ẩn phục, Dương Phàm liền chuyên tâm tiến hành xây dựng thế lực của mình.
Lúc này Kính Huy, Thôi Huyền Huy và Viên Thứ Kỷ thay đổi địa vị của mình, ruồng bỏ Thái Bình công chúa và Tương vương, tự kết thành một phe ngang hàng với chủ cũ, khiến Dương Phàm hiểu rõ một đạo lý: lợi ích mới sẽ quyết định hết thảy căn bản, ngươi không thể hi vọng một chính khách thuần khiết vô hạ, trung thành và tận tâm.
Vừa vào quan trường, mỗi người đều phải không ngừng phân tích, lựa chọn, vứt bỏ, đoạt lấy, liên tiếp ngã xuống, này thật là quá ngu quá khờ dại, mù quáng, đã sớm bị loại bỏ khỏi cuộc cạnh tranh khốc liệt rồi, người có thể bò lên, nếu có tư cách tự lập môn hộ, sao phải tiếp tục ở lại làm môn hạ của ngươi?
Thiên kỵ một khi mở rộng thành Vạn kỵ, hắn đã không thể trực tiếp khống chế một chi khổng lồ như vậy, mà cần một đám thuộc cấp đắc lực, thuộc cấp càng nhiều, cũng rất khó cam đoan ai cũng trung thành. Cho nên, hắn cũng không khỏi lợi dụng bắt chéo thăng bằng, kiềm chế lẫn nhau chờ thủ đoạn để bảo đảm kiểm soát lực lượng của hắn.
Phải làm đến nước này, chính là hắn gặp phải vấn đề trọng yếu nhất đối với các tướng quân bổ nhiệm, mà Thiên kỵ một khi mở rộng thành Vạn kỵ, sẽ có năng lực tự hoàn thành sứ mệnh trọng đại, không giống trong quá khứ chỉ có ngàn người, chỉ phụ trách trấn giữ một chỗ yếu địa, Hoàng đế cũng sẽ không đem giao lực lượng hoàn toàn như vậy cho hắn kiểm soát.
Đây là bản năng của đế vương, Võ Tắc Thiên tín nhiệm Võ Du Nghi như thế, vẫn chia Võ Lâm quân làm ba, giao cho Võ Du Nghi, Lý Đa Tộ và hắn chia nhau kiểm soát đó sao? Hiện giờ Thiên kỵ thành Vạn kỵ, Hoàng đế nhất định cho người nằm vùng bên trong, hắn muốn duy trì lực khống chế với quân đội, sẽ càng thêm gian nan rồi.
Có thể thấy, lấy bối cảnh quan tướng gia đình của Dương Phàm hiện giờ, và quan hệ của mình cùng tư liệu giao cho “Quan thiên bộ”, gọi người đa mưu túc trí giúp đỡ hắn đặt ra và điều chỉnh một kế hoạch càng hoàn thiện. Bởi trong giai đoạn này, Dương Phàm cũng ít để ý tới các thế lực đang tranh đấu gay gắt.
Mùa xuân tháng ba, đào mận đùa nhau khoe sắc, triều đình cũng thay đổi một diện mạo hoàn toàn khác…