Say Mộng Giang Sơn
Chương 1124 : Hẹn hò
Ngày đăng: 21:06 18/04/20
Tây Nam Trường An có một hồ Côn Minh, chỉ nghe tên cảm giác như hồ rất nhỏ, nhưng trên thực tế nó có diện tích tương đương với bốn Tây Hồ.
Đây là khi Hán Vũ Đế vì nam chinh Côn Minh quốc đã huấn luyện thuỷ quân, tại căn cơ Cổ Linh Chiểu xây dựng thêm đào móc mà thành.
Mấy trăm năm qua, nơi này đã trở thành một nơi phong cảnh phồn thịnh tại thành Trường An, sóng xanh nhộn nhạo, trời nước một màu, khói sóng mênh mông.
Trên hòn đảo lớn nhất giữa hồ Côn Minh, tối nay trăm ngàn chụp đèn giống như trời đầy sao, chiếu trọn hòn đảo nổi bật giống như tiên cảnh nhân gian. Võ Tam Tư ở trong này cử hành một buổi yến hội long trọng, bộ tộc Võ thị và phần đông đại thần đầu nhập vào Võ thị đêm nay đều đáp ứng lời mời mà đến.
Đây là một buổi tiệc ăn mừng. Nhất đảng Võ thị sau Thần Long chính biến trong lòng rất nhiều người lo sợ, lo sợ nữ hoàng Tắc Thiên rơi đài cuối cùng sẽ liên lụy đến bọn họ, hiện giờ quả tim lo lắng rốt cục đã buông xuống, Võ Tam Tư tổ chức một buổi yến tiệc như vậy đã khiến cho sĩ khí lòng người phấn chấn.
Bóng đêm thâm trầm, tiếng ồn ào náo động trên đảo rốt cục yên lặng xuống. Ở một nơi sâu trong đảo, cây tử đằng lớn đan xen thấp thoáng, có một bóng người không cầm đèn, chỉ mượn ánh sáng của sao trên trời lặng lẽ đi tới đây. Y đi một chút rồi ngừng, khi tới một tảng đá thì đứng lại, nhìn mọi nơi, khẽ thấp giọng gọi:
- Công chúa, Công chúa?
“Bốp”
Trên vai người này đột nhiên bị vỗ một cái, khiến y hoảng sợ, vội vàng vừa nghiêng đầu, chỉ thấy một người đang cầm một đèn lồng nho nhỏ, đứng đó mỉm cười, cả người đắm chìm trong vầng sáng mông lung, trên người mặc nghê thường giống như thần tiên.
Mỹ nhân giống thần tiên này chính là An Nhạc, mà nam tử lặng lẽ tới đây chính là Thôi Thực.
An Nhạc thấy vị công tử thế gia này đầy phong độ, sao khiến nàng không thể dao động lòng xuân được chứ, mà sự chân thành của nàng cũng làm cho Thôi Thực không kìm chế được lòng mình, hai người đã sớm bén tình nhau rồi.
Chỉ có điều kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, lại phát sinh trong Lương Vương phủ, hoàn cảnh nguy hiểm, thời gian cấp bách nên hai người chỉ gặp được nhau thoáng qua, luôn cảm thấy không có nhiều cơ hội được ở bên nhau. Hôm nay Lương Vương xếp đặt tiệc yến tại hồ Côn Minh, An Nhạc công chúa lén thấy có cơ hội liền sai thị tỳ của mình đi hẹn gặp y, lúc này mới gặp nhau được.
- Thôi lang!
An Nhạc vui sướng nhào vào lòng Thôi Thực, cười ngọt ngào nói:
- Để người ta đợi lâu, sao giờ này chàng mới tới.
Thái Bình cụp mắt, trốn tránh nói:
- Không có...
Một câu chưa nói xong, đột nhiên nàng tuôn nước mắt như mưa, ôm chặt Dương Phàm, khóc to:
- Lang quân, chàng nói xem vì sao? Vì sao mẫu thân của ta lại không giống những người mẹ khác, huynh trưởng của ta không giống những huynh trưởng khác? Chẳng lẽ sinh trong nhà Đế vương thì không có thân tình chút nào hay sao?
Nước mắt nhanh chóng ướt ngực hắn, hắn ôm chặt nàng, tận đến khi tiếng khóc của nàng dần ngưng lại, mới thấp giọng nói:
- Nói cho ta biết, chuyện gì xảy ra?
Thái Bình công chúa nghẹn ngào đem chuyện nàng vào thăm Võ Tắc Thiên nói cho hắn nghe. Dương Phàm nhíu nhíu mày nói:
- Nàng nói chi tiết cho Hoàng đế? Hoàng đế lại không tin?
Thái Bình công chúa lộ vẻ sầu thảm, chỉ cười mà không trả lời, bộ dạng này thật khiến người ta đau lòng.
Dương Phàm thương xót ôm chặt nàng, thấp giọng nói:
- Nàng lo lắng Hoàng đế sẽ gây bất lợi cho nàng sao?
Thái Bình công chúa nhẹ nhàng lắc đầu, sâu kín mà nói:
- Hoàng đế sẽ không cho là ta muốn mơ ước ngai vàng của hắn, hán biết ta với Tương Vương thân cận, hắn lo lắng...Ta là người đáp cầu dắt mối cho Tương Vương, người mẫu thân hận nhất bây giờ là hắn.
Thái Bình công chúa nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn Dương Phàm, trong mắt tràn đầy bi ai:
- Mẫu thân bức ta gả cho Võ Du Kỵ, là vì đáp cây cầu giữa Võ Lý; Tương Vương ca ca để ta đi gặp Võ Tam Tư, là đáp cây cầu giữa phe phái phản Trương; hiện tại Hoàng đế ca ca cũng làm như vậy với ta. Người ta nói ta là Thái Bình công chúa, thật ra ta chỉ là cây cầu để người ta lợi dụng thôi, vẫn luôn là thế...