Say Mộng Giang Sơn

Chương 127 : Lần đầu tiếp xúc thân mật

Ngày đăng: 20:47 18/04/20


Tiết Hoài Nghĩa là kẻ không bạc đãi người một nhà, Mã Kiều trong chùa Bạch Mã tuy rằng thuộc loại bà ngoại không thân, cậu ruột không thương, được tiền tiêu vặt cũng không ít, lập tức liền ngăn Lục Mặc, bộ dạng nhiều tiền, nói:



- Đến đây, hãy dỡ ba bó ống pháo nổ xuống cho ta.



Lục Mặc cười nói:



- Khách quan ngài muốn mua ống pháo nổ, tiểu nhân tất nhiên rất hoan nghênh. Tuy nhiên, tiểu nhân cũng xin nói trước, ống pháo nổ này của nhà tiểu nhân, so với bên ngoài giá bán đắt hơn, bởi vì ống pháo nổ này…



Y còn chưa giới thiệu xong ống pháo nổ nhà mình có điều gì kì diệu, Mã Kiều liền nói:



- Ống pháo nổ chẳng phải chỉ là ống pháo thôi sao? Có đắt thì cũng không thể đắt hơn được mấy, đem xuống đây, đem xuống đây, hết bao nhiêu tiền, ngươi tính đi.



Mã Kiều lấy từ trong ngực ra một túi iền, nhét thoải mái vào trong tay Lục Mặc, rồi đi xem ống pháo.



Lan Ích Thanh coi bộ dáng y, trong lòng vô cùng tức giận, kéo tay Tạ Tiểu Man, lớn tiếng nói:



- Các tỷ muội, chúng ta cũng mua pháo đi, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, đốt vài ống pháo ăn mừng, đồng thời cầu chúc cho đội đá cầu ngày mai toàn thắng, đoạt được giải nhất.



Các nữ tử đều hưởng ứng, Tạ Tiểu Man thì định ngăn cản, lại nghĩ, dù sao đốt ít pháo nổ vào ngày Tết cũng được, các tỷ muội khó lắm mới có thể xuất cung một lần, không cần làm các nàng mất hứng, liền khẽ mỉm cười, không lên tiếng.



Mã Kiều đem ba dây ống pháo ném xuống đất, quay đầu nhìn lên, cửa chính của một nhà đang có chậu than, ống pháo nổ của nhà đó mua cũng đốt xong rồi, chậu than lửa chưa tắt, cũng chưa được cất đi, liền quay về hướng đó nói với chủ nhà:



- Vị lão huynh này, có thể cho ta mượn chậu than một lát không?



Là Tết lớn, ai ai cũng vui mừng, chủ nhân nhà kia mỉm cười gật đầu, Mã Kiều liền lấy hai ống tre đốt lửa, đem một ống pháo nổ thả ra.



Ống pháo có nhét nitrat và kali nên dễ cháy, dễ bắt lửa, tuy nhiên vật mua vui này, mọi người đều chưa thử qua. Nào có ý thức phòng bị, mà ngay cả người bán là Lục Mặc biết rằng ống pháo này dễ nổ mà còn không đề phòng, trước đó, số người mua pháo của y rất ít, có khi nhiều lắm mới được một cây.



Huống chi lúc này Lục Mặc đang vui sướng vì kiếm được nhiều tiền, lúc y thấy Mã Kiều đem bó ống pháo lớn tất cả chất thành đống trên chậu than, mơ hồ cảm thấy đã có chút không ổn, đang định ngăn lại thì các ống pháo đã phát nổ.
- AAAAA!



Giang Húc Ninh đột nhiên tỉnh táo lại, đẩy mạnh y ra, trái tim đập mạnh, gương mặt ửng đỏ. Nếu nói tới lần đầu tiên tiếp xúc, đó chỉ là một sự hiểu lầm, nhưng tiếp theo y lại liếm môi mình... cả người Giang Húc Ninh run rẩy..



- Quả nhiên rất ngọt!



Mã Kiều nếm một chút, đôi mắt mê mẩn trừng trừng dừng lại trên gương mặt Giang Húc Ninh, rồi đột nhiên đôi mắt trợn to:



- Ta - vừa hôn ngươi?



- Hắn - vừa hôn ta?



- A!



Hai người cùng lúc kinh sợ kêu lên một tiếng, đều tự quay đầu, tiến vào đám đông, trốn đi.



- Phanh… ầm~



Ống pháo vẫn tiếp tục nổ vang, mấy chiếc xe ngựa cũng dễ dàng bị thiêu rụi, khói thuốc súng bốc lên cuồn cuộn màung đen, từ những chiếc xe kia lan tỏa ra đường cái, khói bốc mù mịt, rất nhiều người bị khói làm cho ho khan, rơi nước mắt.



Mẹ của đứa bé gái kia vô cùng cảm tạ dẫn cô bé đi, thấy hiện trường hỗn loạn, Tạ Tiểu Man cũng rời khỏi, nàng quay đầu, liếc nhìn Dương Phàm, không nói gì, chỉ giơ ngón tay cái lên.



Dương Phàm nhận ra được nha đầu này có chút bội phục kỹ thuật dẫn bóng và bao gồm các kỹ thuật đá cầu khác của mình, tuy nhiên, ánh mắt của nàng tràn đầy sự quật cường và tự tin, lần giơ ngón tay này, đã có ý tán dương mình, nhưng cũng không phải không có ý khiêu chiến, đó đúng là một tiểu nha đầu không chịu khuất phục.



Dương Phàm mỉm cười.



Lúc này, Thái Bình công chúa lại gặp phải phiền toái.