Say Mộng Giang Sơn
Chương 134 : Bạch Mã đối đầu với dân tộc Hồi Hột
Ngày đăng: 20:47 18/04/20
Đám người Dương Phàm cẩn thận chuẩn bị, tuy rằng bọn họ đã không để thất bại trong lòng, nhưng bọn họ vẫn hi vọng có thể tận lực thể hiện chút thực lực của mình, vừa không để người Hồi Hột coi thường dân Đường, vừa tranh thủ cơ hội lớn hơn cho đội cấm quân.
Cho dù họ chưa từng ở chung với đội cấm quân, nhưng quan hệ đã rất thân thiết, một khi liên quan tới người ngoài, trái tim căm thù giặc cũng sẽ tự bộc phát.
Đánh cầu ngựa, điều kiện đầu tiên là ngựa, một con ngựa không nghe sai khiến, mã lực không bền, hành động không đủ linh hoạt, người khống chế không có bản lĩnh cũng sẽ bị ngựa hạn chế, nếu gặp một đội yếu, sẽ giống như Dương Phàm ở Lạc Thủy, thể hiện một trận đánh bóng uy phong, nhưng đụng phải đội bóng đệ nhất thiên hạ này, thì khó có thể.
Tiếp theo, là kỹ thuật điều khiển ngựa cần cao minh, bóng trên sân lát qua trái rồi qua phải, lên trước rồi ra sau, không có thuật điều khiển ngựa tốt, ngươi chỉ có thể chạy theo sau trái bóng trên sân cỏ xem náo loạn, cho dù có ngựa tốt đi chăng nữa.
Kế tiếp chính là phối hợp giữ bóng với toàn đội, môn này được truyền vào từ Thổ Phiên, lúc đầu chỉ là trò được nghĩ ra khi kỵ binh rảnh rỗi, cho nên, nó lại trở thành hoạt động có thể kiểm tra và đào tạo năng lực tác chiến giữa các kỵ binh. Bởi vậy, thực lực toàn thể đội bóng và năng lực khống chế bóng của cá nhân đều quan trọng như nhau.
Dân tộc Hồi Hột là dân tộc trên lưng ngựa, bản lĩnh bọn họ cưỡi ngựa bắn cung không thua kém gì người Thổ Phiên, mắt thấy đối phương đang chuẩn bị, Sở Cuồng Ca nắm thật chặt cương ngựa, nói nhỏ với Dương Phàm:
- Lát nữa nên cẩn thận chút, khi đánh cầu có những động tác rất hung hiểm, cẩn thận kẻo bị thương.
Dương Phàm gật gật đầu.
Ô ô ô ~~~
Mười tiếng kèn lệnh được thổi lên, đồng thời phát ra tiếng ngân dài, tiếng trống trận ấm ầm đập tới, cùng với tiếng kèn truyền tới tai mỗi người, các tướng sĩ bốn bề đều đồng loạt hoan hô.
Trận đấu bắt đầu rồi.
Các trọng tài giơ cao quả bóng đỏ thắm, hai bên các kỵ thủ chân đã chuẩn bị thúc vào bụng ngựa, trong miệng hô quát liên tục, đồng thời nhào tới.
Dân tộc Hồi Hột dù gì cũng là dân tộc trên lưng ngựa, trong khoảng cách ngắn như thế, nhanh và chậm không phân biệt được rõ ràng, nhưng từ trên đài cao nhìn xuống lại rất rõ, người Hồi Hột giục ngựa vọt tới nhanh hơn nhiều so với đội ngũ chùa Bạch Mã.
Bên chùa Bạch Mã, tốc độ của Sở Cuồng Ca không chậm hơn so với dân tộc Hồi Hột, thậm chí còn nhanh hơn một khắc, nhưng đối phương có hai gã cầu thủ đang đồng thời đuổi tới, một người vung trượng đánh bóng, người còn lại cũng làm hành động vung trượng đánh bóng, gậy đánh bóng giao với cây gậy của Sở Cuồng Ca phát ra một tiếng “Ba~” trong không trung.
Hàng thứ ba đằng sau, vài vị đặc phái viên người Hồi Hột không được tự nhiên vặn vẹo, uốn éo thân hình, chỉ làm ra bộ không nghe thấy những tiếng chửi mắng kia. Hoằng Lục bị đưa ra, Mã Kiều đôi mắt trông mong ngồi ở ghế dự khuyết thứ nhất đứng lên, kêu lớn:
- Ta, để ta lên sân.
Dương Phàm liếc mắt nhìn hắn, khẽ mỉm cười nói:
- Được, ngươi lên!
Mã Kiều mừng rỡ như điên, lập tức dắt chiến mã, xoay người nhảy lên lưng ngựa, kéo dây cương, rất nhanh cầm gậy đánh bóng, quất ngựa tiến vào sân, Dương Phàm dặn dò:
- Cẩn thận một chút, chớ để bị thương!
Mã Kiều gật mạnh đầu, y biết trình độ đánh cầu của mình hữu hạn, nhưng hôm nay y nhất định phải đánh một trận bóng, dùng hết toàn lực của y, phát huy trình độ cao nhất.
Dương Phàm giơ tay trấn an, gọi mọi người xúm lại, các huynh đệ vẻ mặt xúc động và phẫn nộ, trầm giọng nói:
- Không cần phải tranh cãi nữa, nếu chúng muốn giở trò, chúng ta cũng giở trò với chúng, tuy nhiên, không được để người khác mượn cớ, hiểu chứ?
- Hiểu!
Đám hòa thượng gật đầu, sắc mặt dữ tợn, lộ rõ hung quang, rất nhiều người đang hối hận trước đó không nhét vào tay áo mấy cục gạch, tải mấy bao vôi lên sân.
Thượng Quan Uyển Nhi hơi nghiêng thân mình, lấy tay áo che miệng, cúi đầu mà cười nói với Thái Bình công chúa:
- Lệnh Nguyệt, trận thi đấu đánh cầu Thượng Nguyên năm nay vừa xem đã thú vị rồi.