Say Mộng Giang Sơn
Chương 156 : Ai có thể hóa rồng?
Ngày đăng: 20:48 18/04/20
Chư Hưng đứng im trên bậc đá trước cửa. Trán y hơi nhíu lại rất lâu
không thấy mất. Nếu như không có những cơn gió xuân nhẹ nhàng làm lay
động chòm râu và tay áo bào thì y quả thực chẳng khác gì một pho tượng
điêu khắc.
Rất lâu, y mới nhẹ nhàng lắc đầu rồi nói nhỏ:
- Mỗ cân nhắc thì thấy chuyện Thiên Hậu truyền ngôi cho con cháu Lý thị
là nhỏ nhất. Cho dù là con thân sinh của Thiên Hậu. Nếu truyền ngôi cho
họ thì nhất định họ sẽ khôi phục lại quốc hiệu Đại Đường. Mà như vậy thì xưng đế còn có ý nghĩa gì nữa?
Khâu Thần Tích gật đầu rồi nói:
- Đúng vậy! Ta cũng có ý đó. Cho nên chúng ta mới chọn Thái Bình. Nếu
Thái Bình đồng ý tranh đoạt thì ta thấy nàng là người có cơ hội trở
thành Hoàng Thái Tử nhiều nhất.
Chu Hưng lại nói:
- Ừm!
Trên đời này có người mà Thiên Hậu thực sự yêu thương cũng chỉ có Thái
Bình. Mặc dù nàng cũng mang họ Lý nhưng nếu muốn kế thừa thiên hạ thì
chỉ có lập nên một triều đại mới. Còn nếu khôi phục lại quốc hiệu Lý
Đường thì chắc chắn không có thể một nữ hoàng đế như nàng. Vì vậy mà
trong đám tôn thất Lý Đường cũng chỉ có Thái Bình là người tốt nhất.
Khâu Thần Tích hơi chớp mắt rồi đột nhiên cảm thấy hứng thú:
- Thiên Hậu đối với con mình muốn giết là giết. Chỉ có Thái Bình là được
thiên vị. Người ta đồn rằng do tranh giành ngôi vị hoàng hậu mà bà ta
bóp chết con gái thân sinh từ trong tã lót, giá họa cho Vương hoàng hậu. Cho dù thế nào thì Thiên Hậu cũng là đàn bà. Ngày đó bà ấy tự tay giết
chết con gái của mình nên sủng ái Thái Bình cũng là vì áy này với vị
tiểu công chúa kia nên muốn bù đắp cho Thái Bình.
Chu Hưng nở nụ cười ảm đạm:
- Đó chỉ là tin đồn . Một vị tiểu công chúa mới được mấy tháng chết non
cũng không cần lễ long trọng. Nhau sau khi Thiên Hậu nắm quyền lại gia
phong cho vị tiểu công chúa đã chết nhiều năm rồi đó đồng thời chôn cất
long trọng. Quy cách đám tang hoàn toàn vượt qua tất cả các công chúa
Đại Đường. Nhìn vào chuyện này thì có lẽ lời đồn có thể là sự thật. Có
điều việc xác định thật hay giả cũng không quan trọng. Quan trọng là...
Thiên Hậu thực sự thiên vị Thái Bình. Nếu không cũng không có những lời
đồn đó...
Khâu Thần Tích suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu vậy thì chắc Võ tướng cũng sắp quay về. Vậy mỗ xin ngồi đây chờ tướng gia một lát.
Người nhà Võ phủ lên tiếng:
- Vâng! Mời đại tướng quân ngồi. A lang nhà tiểu nhân về, tiểu nhân sẽ lập tức bẩm báo.
Lúc này, trong thung lũng phía sau Phụng Tiên tự mọc đầy những cây tùng cây bách. Tại cửa hàng trong cánh rừng có đặt mấy cái bàn. Trên bàn bày
biện sữa đặc, rượu gạo, hoa quả và các thức ăn điểm tâm. Tất cả người họ Võ có mặt ở kinh đều tập trung tại đây.
Nhiều người như vậy tập
trung tại đây nhìn như đang đi du xuân nhưng không khí lại hoàn toàn
tĩnh lặng, không hề có tiếng ồn ào. Ngồi ở chỗ trong cùng đương nhiên là Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư. Nghiễm nhiên cả hai chính là những nhân vật
quan trọng nhất của họ Võ.
Võ Thừa Tự nói:
- Chư vị! Vừa
rồi ta nghĩ đã nói hết sức rõ ràng. Vinh hoa phú quý của gia tộc họ Võ
chúng ta đều nhờ vào Thiên Hậu. Hiện giờ, chuyện Thiên Hậu lấy giang sơn Đại Đường đã là chuyện rất gần. Tiếp theo, người trong gia tộc chúng ta phải đồng lòng, dốc sức giúp cho Thiên Hậu đăng cơ.
Võ Tam Tư lớn tiếng nói:
- Một khi Thiên Hậu đăng cơ thì họ Võ chúng ta sẽ trở thành hoàng tộc vô
cùng tôn quý. Vì vậy, bất cứ người nào họ Võ cũng phải dốc sức. Nếu ai
do dự thì sẽ trở thành kẻ địch chung của cả dòng họ chúng ta. Thiên Hậu
mãi không chịu đăng cơ đó là do còn có người trung thành với tôn thất Lý Đường. Những người đó hoặc có binh hoặc có quyền khiến cho Thiên Hậu
phải e ngại. Hiện giờ, điều chúng ta cần phải làm đó là giết sạch tôn
thất Lý đường, giết sạch đám đại thần trung thành với nhà Đường. Thay
Thiên Hậu dọn hết những trở ngại.
Võ Thừa Tự vuốt cằm nói:
- Nghĩ tới thì hiện tại chỉ có Trạch vương Lý Thượng Kim, Tuân vương Lý
Tố Tiết, Nam an vương Lý Dĩnh cùng với đám tôn thất nhà Đường. Chúng ta
nhanh chóng tiêu diệt những kẻ đó và đám đại thần không chịu theo họ Võ
chúng ta.
Võ Tam Tư thấy y lớn tiếng, luôn ở trước mặt người
trong họ và mình thể hiện như người đứng đầu thì trong lòng không vui,
hừ lạnh:
- Ngươi đừng có quên. Còn có hai đứa con trai của Lý Hiền. Bọn chúng không được phép sống.