Say Mộng Giang Sơn

Chương 170 : Hoàng tộc bị tàn sát như cẩu

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


Tuân Vương Lý Tố Tiết thấy tình hình chung quanh cảm giác không được khả quan. Tuy nhiên không nghĩ ra cảnh một Thân Vương tôn thất Đại Đường

lại bị mang đi xử tử. Nhưng khi vừa nghe Võ Du Kỵ nói những lời này,

Tuân Vương cả người chấn động sợ hãi nói:



- Tố Tiết thuộc dòng dõi Hoàng tộc, là thân vương của Đại Đường, sao ngươi dám?



Võ Du Kỵ chưa kịp nói gì Lý Quy đã bước lên phía trước quát to:



- Các ngươi còn chờ gì nữa, Tướng quân đã hạ lệnh sao còn chưa chịu động thủ?



Những tên võ sĩ ở phía sao Võ Du Kỵ tiến lên một loạt, bắt tất cả người đàn

ông trong Lý gia lại trong đó có Lý Tố Tiết cùng mười ba người con trai. Người lớn nhất đã lập gia đình, còn người nhỏ nhất còn đang quấn tả lót cũng bắt ra khỏi vòng tay của người mẹ. Những người phụ nữ và những đứa bé sợ hãi khóc thét lên.



Lý Tố Tiết bị bọn lính chế ngự hai tay, đôi mắt ông đỏ hoe ngấn lệ, phẫn nộ quát:



- Thái hậu ra ý chỉ có phải không? Có phải không?



Võ Du Kỵ không nói gì, Lý Quy cười ha hả nói:



- Như thế thì sao? Ngươi định xuống âm phủ để tố cáo hả? Hừ! Hãy ra tay

đi! Đem con hắn treo cổ trước! Treo từng đứa từng đứa một!



Lý Quy nói xong, khuôn mặt rỗ của hắn lập tức đỏ lên, nhìn có vẻ hăm hở, tựa

như vô cùng hứng thú đối với cảnh tưởng tàn nhẫn kia.



- Khoan đã!



Võ Du Kỵ hét lớn lên một tiếng ngăn quan binh hành động. Lý Quy xoay người nhìn Võ Du Kỵ , ánh mắt hắn tựa như ánh mắt của một con rắn độc hắn

nói:



- Tướng quân nói vậy là có ý gì? Hay là người muốn kháng chỉ?



Một vị Thân vương bị người ta vu khống tội mưu phản, liền không hỏi đầu

duôi mà giết liền, Võ Du Kỵ biết làm như vậy không ổn nhưng hắn cũng

biết hắn không phụng mệnh thì không được. Mệnh lệnh này mặc dù đến từ Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư thì nhất định có ý chỉ của Thái hậu, chứ Võ Thừa

Tự và Võ Tam Tư chắc chắn không dám hạ lệnh này. Nếu y không phụng chỉ

thì y sẽ bị gia tộc từ bỏ.



Võ Du Kỵ cắn chặt răng quay người lại vung tay nói:



- Phải xử lý từ cao đến thấp! Hãy mau ban thưởng cho Lý Tố Tiết được chết trước.



Là phụ thân mà tận mắt ông nhìn các con mình lần lượt bị treo cổ, có còn

hình phạt nào tàn nhẫn hơn? Con của ông không những chỉ có một mà mười

ba người, từ đứa trưởng thành cho đến trẻ con là mười ba người. Tuân

Vương phải trơ mắt ra mình lần lượt mười ba đứa con trai của mình bị

treo cổ, chỉ cần nghĩ thôi Võ Du Kỵ không rét mà run lên sợ hãi.




- Hóa ra là Võ Du Kỵ Tướng quân, ở đây có chuyện gì? Những người chết này là ai?



Võ Du Kỵ nói:



- Công Chúa, người chết là... Tuân Vương Lý Tố Tiết.



Thái Bình Công Chúa nghe xong, trong lòng nàng run lên.



Vợ của Lý Tố Tiết là Trác Phi Vân vừa nghe người vừa đến là Thái Bình Công Chúa liền giẫy dụa thoát ra khỏi tay các binh lính. Nàng nhào đến quỳ

rạp dưới chân Công chúa cầu khẩn nói:



- Công chúa, cầu xin người cứu cháu họ, cầu xin người cứu cháu họ.



Người con trai của nàng chính là cậu bé vừa bị quấn dây vào cổ chuẩn bị hành

hình. Khi thấy đứa con chuẩn bị treo cổ, lòng người mẹ này như dao cắt,

không không biết làm cách nào cứu con. Nhưng giờ đây Thái Bình Công Chúa đến rồi, dù sao nàng cũng có một tia hy vọng.



Nàng liền dập đầu cầu xin, đến lôi đứa con quỳ xuống, nói trong lo lắng:



- Độc nhi, mau quỳ xuống đi con. Đây là cô của con, mau cầu xin cô cứu mạng đi con!



Đứa bé kia đang lo sợ vô cùng, khi nghe mẫu thân nói liền quỳ xuống lạy,

hai mẹ con lạy như bằm tỏi, đầu đập xuống boong tàu kêu lên bang bang.

Được một lúc máu nơi trán chảy đầm đìa, chỉ có Vân Phi cầu xin còn đứa

bé kia sợ đến không nói nên lời. Khi thấy mẫu thân dập đầu cũng dùng sức dập theo mà thôi.



Thái Bình Công Chúa trong lòng run lên, khi

vừa hỏi tên biết người chết là ai nàng đã biết chuyện này không phải Võ

Du Kỵ tự ý hành động. Tuân Vương Lý Tố Tiết với nàng là cùng cha khác

mẹ, ông là huynh trưởng của nàng. Do mẫu thân nàng thù hận, cho nên từ

nhỏ nàng và huynh trưởng ít gặp mặt nhau, nhưng dù sao cũng cùng chung

dòng máu.



Một vị Hoàng tử Đại Đường vốn nên được mọi người tôn

quý mới phải, nhưng giờ đây giống như một con chó bị dẫm đạp chết nơi

này. Đều là người của Lý gia, đều là con cháu Hoàng tử, Thái Bình Công

Chúa trong lòng không khỏi cảm giác thương tâm. Nhất là mẹ con của Vân

phi, cá Phi tần của Tuân Vương và các nữ nhân đều quỳ xuống cầu xin cứu

giúp làm cho nàng càng lộ vẻ sầu thảm.



Nàng cũng là một người mẹ, một năm trước nàng cũng đã mất đi trượng phu...



Thái Bình Công Chúa đôi mắt ngấn đỏ, chậm rãi ngẩn đầu nhìn chằm chằm vào Võ Du Kỵ nói:



- Thả mọi người ra.