Say Mộng Giang Sơn

Chương 173 : Ban đêm tìm đến khuê phòng

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


Võ Tam Tư thấy Thiên Hậu rất hài lòng đối với mình thì không khỏi đắc ý, chợt hắn nghĩ đến một việc, lại vội vàng thận trọng nói:



- Cô,

cha con Lý Tố Tiết thắt cổ chết tại Long Môn dịch trạm là một chuyện gây chấn động lớn trong kinh thành, cháu họsuy tính không nên lập tức động

thủ với Lý Thượng Kim. Hiện tại toàn bộ người nhà của Lý Thượng Kim đã

bị áp giải về kinh, hiện đang bị nhốt trong ngục, ngài xem….





Thượng Kim là con thứ ba của Cao Tông, mẹ hắn là Dương phi, hắn mà chết

thì trong tất cả các con ruột của Cao Tông, ngoại trừ Lý Đán và Lý Hiển

do Võ Tắc Thiên sinh ra, giờ đã chẳng còn một ai.



Võ Tắc Thiên trầm ngâm một lát chậm rãi nói:



- Lý Thượng Kim mưu phản, chứng cớ tội phạm rõ ràng chính xác, trẫm nghe

nói hắn đã biết một khi vào kinh rồi sẽ không còn có cơ hội sống sót,

trên dọc đường đi đã nhiều lần có ý hủy hoại mạng sống của mình?



Võ Tam Tư hiểu ý vội hỏi:



- Vâng! Lý Thượng Kim trên đường đi đã nhiều lần có ý hủy hoại mạng sống

của mình, may mà quan binh áp giải kịp thời phát hiện ra, nếu không hắn

đã chết ở trên đường từ lâu rồi, ở trong ngục, canh phòng nghiêm ngặt

nên không có thể tự tử theo ý mình. Chỉ có điều… sáu đứa con trai của

hắn…



Võ Tắc Thiên thản nhiên nói:



- Mưu phản là tội ác lớn tày trời, trẫm cũng không có thể coi nhẹ kỷ cương phép nước mà tha cho

hắn, tội chết có thể tha, tội sống thì không thể tha được, định đưa bọn

chúng “Lưu đày” tại Hiển Châu! Còn về thê thiếp, nữ nhân trong nhà Lý

Thượng Kim, theo luật mà xử trí như nhau, đưa tất cả vào cung làm cung

tỳ!



Nói tới đây nàng nhìn sâu vào mắt Võ Tam Tư liếc một cái, Võ Tam Tư ngầm hiểu vội vàng nói:



- Vâng! Cháu họ lập tức trở về sắp đặt chuyện này!



Nói xong Võ Tam Tư đỡ đầu gối đứng lên, thân thiết nói:



- Đêm đã khuya, xin cô hãy nghỉ ngơi, cháu họ xin ra về!



Võ Tắc Thiên nói:



- Chậm đã, trẫm còn có một việc muốn ngươi làm.



Võ Tam Tư hơi ngạc nhiên, vội hỏi:



- Cô, cứ nói ạ!
bất chấp thân phận địa vị… một nam một nữ, cùng công chúa ngồi đối diện

nhau uống rượu, tại hạ thấy không được.



Thái Bình công chúa cười khanh khách, đưa đôi mắt to quyến rũ liếc nhìn hắn nói:



- Nhìn không ra, lá gan của ngươi nhỏ như vậy, bản cung còn không sợ,

ngươi sợ cái gì! Ta bảo ngươi ngồi xuống, ngươi cứ ngồi xuống, còn sợ ta chiếm đoạt ngươi phải không? Ngồi xuống cho ta!



Thái Bình công

chúa nói xong, liền đưa thân hình mỹ miều ở trên giường ngồi dậy. Nàng

mặc bộ quần áo lụa mỏng màu đỏ, bởi vì say rượu thấy trong người nóng

quá cởi bớt áo chiếc khoác lụa ra, bồ đồ mỏng như cánh ve, thấp thoáng

một vẻ mông lung, dịu dàng, mềm xốp nhẹ như áo dạ hội, không thể che nổi sắc đẹp xinh tươi của nàng. Khi nàng ngồi xuống áo trên người rủ xuống, áo lót ngực mở rộng ra làm lộ nguyên một mảng ngực sữa nõn nà trắng như ngọc, màu đỏ sẫm như chim uyên ương nô đùa trong nước, ngực lộ ra đến

hơn một nửa, ở trước ngực một rãnh sâu thật mê người.



Dương Phàm

không dám nhìn lâu, vội vàng cúi đầu, đã thấy nàng duyên dáng nắm chặt

lấy bờ eo nhỏ, vải sa mỏng dính vào người lộ ra đường nét tròn chịa của

đôi chân thẳng tắp, thấp thoáng màu da, đôi bàn chân trần tuyệt đẹp như

ngọc giẫm ở trên mặt thảm, ngay cả giày cũng không mang.



Dương

Phàm đưa ánh mắt nhìn thấp thấp xuống, không biết nhìn vào đâu. Thái

Bình công chúa thấy hắn thần sắc lúng túng, hơi ngẩn ra, lập tức hiểu

được, không kìm được bật cười khanh khách.



Nàng bị bắt buộc phải

nghe theo yêu cầu của mẫu thân nàng gả vào Võ gia. Mẫu thân nàng đã nói

ra một lời là không thể phản đối. Nếu không phải đúng là Võ Du Kỵ thì

không cho nàng lấy ai khác. Võ gia những người đó đúng là một người làm

nên thì cả nhà gà chó lên trời. Trong mắt Thái Bình công chúa đám người

Võ gia đó đúng là đám gà đất chó cảnh, không có lấy một người có năng

lực để nàng có thể coi trọng.



Nàng biết, nàng không có cách nào

cực lực chống lại được mẫu thân cứng rắn của nàng, nàng chỉ có thể bị gả vào Võ gia, giống như phải chấp hành quân lệnh vậy, không phải Võ Du Kỵ thì không lấy chồng, tuy nhiên xuất phát từ tâm lý vẫn muốn trả thù.

Biết rõ Võ Du Kỵ tính cách yếu đuối, không thể trói buộc được nàng,

nhưng nàng cũng không thể không nghe theo sự xắp đặt của mẫu thân, cũng

không tình nguyện lại có một Võ Tam Tư hay Võ Thừa Tự cậy thế Võ gia

tiếp tục xắp đặt cho nàng.



Chỉ bằng cách này, Võ Du Kỵ cơ bản là

người nàng xem thường, bị bắt lập gia đình, còn muốn nàng tự mình lựa

chọn cái đồ rác rưởi ấy. Thái Bình công chúa trong lòng buồn khổ nghĩ.



Hiện giờ nàng rốt cuộc đã tìm được cách trút hết tức giận, làm nhục Võ gia.



Nàng, muốn đem mình giao cho người nam nhân trước mặt này.