Say Mộng Giang Sơn

Chương 217 : Hoa trong mưa

Ngày đăng: 20:49 18/04/20


- Hôm nay các ngươi phải đi Lũng Tây rồi, một lát nữa đem lệnh bài đi lại trong cung giao lại đi, quay về chuẩn bị, sau khi rời cung mặc quần áo thường phục mà tới Lũng Tây.



Dương Phàm, Trương Khê Đồng, Trương Kỳ, Điền Ngạn, Việt Tử Khuynh và hơn mười người nữa đứng trang nghiêm trước mặt Võ Du Nghi, nghe hắn sắp đặt nhiệm vụ.



Võ Du Nghi nói:



- Ở Lũng Hữu tình hình rắc rối phức tạp, thế lực các nơi cài cắm đan xen.



“Bách Kỵ” điều gần năm mươi người đi Lũng Hữu, là muốn dựa vào những người này đi đánh giặc sao? Cũng không phải! Ngay cả coi một người các ngươi là một trăm quân binh cũng không thể chi phối được thế cục Lũng Hữu. Lần này Thiên Hậu phái các ngươi đi, chủ yếu là gánh vác sứ mệnh lẻn vào khống chế các khu vực của Thổ Phiên và Đột Quyết



Một là dò xét tình hình quân địch, các bộ lạc du mục, bình thường bọn họ luôn cư trú, chăn thả tại đâu, những địa điểm này từng chỗ phải tìm hiểu rõ ràng, quan trọng hơn là xác minh rõ thế lực khắp nơi binh lực nhiều ít thế nào. Điền Ngạn, ngươi đã làm qua rồi đấy, vấn đề này do ngươi phụ trách.



Hai là khảo nghiệm địa hình, các ngươi có thể là đem núi, nguồn nước, đồng cỏ, thành lũy, đường đi lối lại của nơi này đánh dấu lại, vẽ thành một bộ bản đồ hành quân chi tiết. Công bộ đã phái thợ thủ công chuyên môn đo vẽ bản đồ đến rồi, những người này do Hoàng Húc Sưởng tự mình bảo vệ dẫn đi Lũng Hữu.



Ba nữa, chính là tìm hiểu rõ xung đột và mâu thuẫn của các thế lực khắp nơi tại Lũng Hữu. Cho dù là người Thổ Phiên hay người Đột Quyết đều phải rõ ràng. Giữa quan và binh lính, giữa bộ lạc và bộ lạc có xung đột chủng tộc không, biết rõ mấy thứ này để tăng thêm lợi dụng, chúng ta có thể chia rẽ làm tan rã quân địch, đạt được không chiến mà khuất phục kẻ địch, đó là mục đích trong việc dùng binh.



Võ Du Nghi thở dài, lại nói:



- Tất nhiên Hắc Xỉ Thường Chi mưu phản sợ tội mà tự sát. Đối với các báo cáo thông tin trình lên về binh lực biên thùy, Thánh nhân có lòng nghi ngờ, lần này phái “Bách Kỵ” các ngươi đến Lũng Tây là vì Thánh Thượng làm Thiên tử phải hiểu rõ. Thánh nhân đối với Lũng Tây nhất định dùng binh đấy, mà thắng được trông cậy rất lớn vào tin tức tình báo các ngươi thu được mà quyết định có đánh hay không, hiểu chưa?



Dương Phàm nghe xong thật không ngờ, hắn ban đầu cứ tưởng rằng bọn họ đi Lũng Hữu là trực tiếp đi theo Vương Hiếu Kiệt, Khâu Thần Tích và tướng lĩnh Đại Đường khai chiến với Thổ Phiên và Đột Quyết đấy, lại không thể ngờ rằng bọn họ được phái đi để làm thám báo. Võ Tắc Thiên ngay cả thông tin tình báo quân sự Tây Vực từ chỗ Binh Bộ cũng không tin nổi sao? Lại phải tự mình phái thám mã đi Tây Vực thế này.



Hắn cũng không biết rằng, đầu tiên Hắc Xỉ Thường Chi “Mưu phản”, tiếp theo Thái Bình công chúa âm thầm nhúng tay can thiệp, lợi dụng tiến cử nhiều đại thần hiền tài trong triều, lại còn có nhóm Đoàn nhi và hoạn quan, nữ quan trong cung gây ảnh hưởng đối với Võ Tắc Thiên, ám chỉ tướng lĩnh Lũng Hữu ai ai cũng đều tư lợi, có ý đồ cướp lấy quân quyền Lũng Hữu.



Mà Địch Nhân Kiệt thì dẫn đầu đám quần thần trong triều công khai phản đối tác chiến đối với Tây Vực, hướng về phía Võ Hậu đau đầu nhức óc trần tình lợi hại trong chuyện xuất chiến. Võ Thừa Tự lại dẫn theo một đám ác ôn ở đằng kia cật lực cổ xúy điểm lợi của xuất chiến, Võ Tam Tư lại âm thầm đằng sau giật dây Võ Thừa Tự, vừa muốn thúc đẩy tác chiến Tây Vực, lại không muốn binh quyền rơi vào tay của Võ Thừa Tự.


- A huynh ta bây giờ nhất định thật sự tìm được rồi, đúng không?



Cao Oánh tùy tiện nói:



- Đó là! Nhất định! Nếu cả bốn người này đều là giả, ngươi hãy đem người thân dán tờ bố cáo khắp Đại Đường, chỉ cần a huynh ngươi còn chưa chết, nhất định sẽ thấy được!



Tiểu Man nheo mắt liếc nàng một cái, cái miệng nhỏ nhắn bẹp ra, nước mặt nhạt nhòa, sợ quá mà vội khóc.



Cao Oánh nhìn thấy không khỏi lúng túng nói:



- A! Ta nói bậy đấy, ngươi xem hôm nay thời tiết tốt như vậy, a huynh ngươi nhất định đã tìm về rồi, ta cũng nghe thấy tiếng chim khách kêu, Aha cốc….



Ngoài cửa sổ mưa rơi trên hoa cỏ, phát ra âm thanh sàn sạt



Uyển nhi dựa cửa sổ ngồi một mình, nhìn bên ngoài cửa sổ hoa được nước mưa tưới tắm trở nên tươi đẹp hơn



Nàng đã nghỉ ngơi hai ngày, ngày đầu tiên Đoàn Nhi đến thăm nàng, rõ ràng thấy nàng mệt mỏi đang nằm, ngay cả nói cũng không ra hơi, lại còn ngồi bên giường chút cha chút chít nói chuyện không để yên, suýt nữa thì nhìn thấy dấu hôn trên cổ nàng. Sau đó vị điều khiển quản lý công viêc nội bộ, Hoằng Văn Quán, nội thư phòng Học sĩ tới thăm, thì chỉ ở tại gian ngoài tấm bình phong đưa lễ vật, hỏi thăm vài câu, không có gì nguy hiểm.



Uyển nhi lười biếng mà nằm một ngày, hôm nay cuối cùng đã đứng lên, chỉ cảm thấy thay da đổi thịt, cả người hình dáng cũng thay đổi. Nhìn trong gương nét mặt tỏa sáng, hình dáng xinh đẹp ướt át, làm chính nàng cũng giật nẩy cả mình, nàng vốn nghĩ có khi là mình tiều tụy nhiều lắm.



Thay đổi không chỉ dung mạo say mê hấp dẫn, còn thay đổi cả trong tâm của nàng. Trước kia, mỗi lần nhìn thấy hoa trong mưa như vậy, trong tâm tư nàng chung quy là có một loại cảm giác sợ sệt thất vọng không thể hiểu nổi, nhưng bây giờ tâm tình bỗng nhiên thay đổi, nhìn mưa kia cũng gần gũi thân thiết, nhìn hoa kia cũng tươi đẹp, rõ ràng tiếng mưa rơi tí tách kia dường như một khúc nhạc vui.



Uyển nhi nâng cằm nhìn lên, lẳng lặng nhìn hoa trong mưa, trên mặt thỉnh thoảng có nét cười thoáng qua, khi thì hiện lên chút thẹn thùng, cũng như hoa kia trong mưa, giống nhau kiều diễm ướt át.



Lúc này, Dương Phàm vừa mới bước vào cửa chính Sử quán…