Say Mộng Giang Sơn

Chương 277 : Lại vào hang hổ

Ngày đăng: 20:50 18/04/20


Dưới sự chỉ huy của Mộc Ti, người Đột Quyết phát động công kích Minh Uy thú suốt một đêm. Tiếng kêu la trắng đêm không ngớt, từ trong ngóc ngách sâu trong thành cũng có thể nghe được rõ ràng.



Tới hừng đông, quân Đột Quyết lui binh, hai bên nghỉ ngơi chỉnh đốn ngắn ngủi, khói bếp lại bốc lên, mà rất nhiều người đã không thể hưởng thụ bữa sáng hôm nay.



Trên đầu thành có vài chỗ bị tổn hại, vài lỗ châu mai gần như bị đá đập vỡ, binh lính lần lượt hắt nước lên trên đó, lại rải một lớp cỏ lên, rất nhanh xây thành tường thành thật dày, trừ phi là tảng đá nặng mấy trăm cân đập vào, nếu không đừng mơ phá hủy được nó.



Người của Mộc Ti bản bộ mang theo thương binh như thủy triều lui bước, chuẩn bị ăn bữa sáng, đúng lúc này, binh mã cảnh giới trước trận Đột Quyết bỗng nhiên thấy đầu thành phòng thủ Minh Uy thú dùng dây thừng buộc vài người lên giỏ mây buông xuống.



Binh lính Đột Quyết lập tức báo tin này lên, rất nhanh có một vị võ quan Hạ Lan ra đón. Cùng lúc đó, một cảnh tượng tương tự cũng diễn ra ở Vũ An thú.



Người xuống thành tổng cộng có bảy người, có người tiên phong có người thổi kèn, có sứ giả, có thông dịch, có hộ vệ, bọn họ hạ thành, lắc lắc một lá cờ trắng.



Trong chiến tranh, cầm cờ trắng cũng không phải đầu hàng, chỉ thể hiện rằng tạm thời ngưng chiến. Người tiên phong phe phẩy cờ trắng đi trước, mấy người đằng sau đi theo, đối diện với vị Hạ Lan suất lĩnh hơn mười võ sĩ đeo đao ngênh đón.



Vị sứ giả kia mặc một cái áo choàng dài cổ tròn, đầu đội khăn vấn, hai bên mép có hai chỏm râu cá trê, cười tủm tỉm như một vị thương nhân, vừa thấy Hạ Lan đi tới, lập tức dừng chân, thi lễ với y. Một thông dịch quan râu ngắn dáng người cao gầy lên tiếng:



- Trung Lang Tướng Đại Chu sai ta đến đây, có chuyện quan trọng muốn trao đổi với Mục Ân Đại Hiệp Hộ, Mộc Ti Đại Hiệp Hộ, xin túc hạ dẫn kiến!



Vị quan viên Hạ Lan kia mặc nửa thân áo giáp, hông đeo đại đao, sắc mặt đỏ thẫm, ánh mắt lợi hại, lộ ra khí tức cường hãn. Y lạnh lùng nhìn qua viên sứ giả bộ dạng như thương nhân kia, lại nhìn thông dịch quan dáng người đơn bạc, khinh miệt bĩu môi, nói:



- Mời đi theo ta!



Hạ Lan mang theo bọn họ vào trong doanh trại, mắt thấy sắp đến doanh trướng trung quân, lính hộ tống xếp hàng hai bên trung quân đột nhiên đồng thời rút đao ra khỏi vỏ. “Soạt soạt soạt” một loạt tiếng đao vang lên, trường đao chụm lại thành đao trận, vây quanh vị sứ giả ăn mặc như thương nhân đang híp mắt vẫy vẫy tay với bọn họ, thong dong đi vào trong đao trận.



Vị Hạ Lan kia quay đầu lại, thấy bộ dáng thong dong đó, thầm cảm thấy khâm phục, xem bộ dáng khéo đưa đẩy của y, không nghĩ tới cũng có vài phần dũng khí.



Trong đại trướng, Mộc Ti đang đợi. gã chỉ huy công thành cả đêm vừa mới về, vốn định giải thích với Mục Ân một chút sẽ đi nghỉ ngơi, vừa nghe nói có người Đường muốn gặp, nên cũng ở lại.




Kinh Duyên vừa nghe lập tức phun cục mật vàng cực lớn. Mộc Ti cười lạnh ngắt lời:



- Coi như hết! Đám thương nhân các ngươi vốn giảo hoạt nhất, là muốn tổn tài trừ họa, hay mất cả người lẫn của, tự suy xét đi!



Một phen trao đổi không có kết quả gì, Kinh Duyên chỉ đành cười khổ:



- Thực không dám giấu, chúng ta vốn dự đoán số tài vật gấp đôi thế này. Hiện giờ…, số lượng lớn như vậy, một mình ta thật không thể làm chủ, kính xin Đại Diệp hộ và Đặc Cần thư thả mấy ngày, đợi ta về thương nghị một phen với mọi người!



Mục Ân cười lạnh nói:



- Có thể! Các ngươi cứ việc quay về thương lượng, nhưng chúng ta sẽ tiếp tục công thành, nếu các ngươi còn không đáp ứng, chúng ta sẽ vào thành, vậy các ngươi cũng không cần thương lượng nữa!



Lời vừa thốt ra, Mục Ân và Mộc Ti cùng cười ha hả, một thanh âm cao vút, một thanh âm khàn khàn, hòa lẫn với nhau, như dùng một con dao sắc cắt một cái nón đồng, thật sự muốn khó nghe bao nhiêu thì có bấy nhiêu.



Kinh Duyên dẫn người của mình xám xịt rời đi.



Thủ thành Minh Uy thú thấy người của mình ở dưới thành, vội thả giỏ mây, chỉ có hai cái giỏ, mấy người phải lần lượt đi lên. Kinh Duyên bước một chân vào giỏ, quay đầu nói với viên quan thông dịch bên giỏ bên kia, nói:



- Mộc Ti quả nhiên đã nói rồi, giọng của lão, ngươi nghe rõ chưa?



Viên thông dịch kia cười với y, rõ ràng là một nam tử cao gầy mặt đen, lại có vài phần quyến rũ nghịch ngợm của nữ nhi:



- Rõ rồi, quần áo, cách ăn mặc, giọng điệu, toàn bộ đều rõ!



Giọng của y giống hệt như của Mộc Ti, dây thừng kéo trên đầu thành làm rớt xuống một nắm tuyết, rơi trúng cổ Kinh Duyên, lại nghe giọng nói như u hồn dã quỷ kia, y không khỏi run lên một cái.