Say Mộng Giang Sơn
Chương 280 : Vừa đến, lại đi
Ngày đăng: 20:50 18/04/20
Cư Diên hải, Hạp Khẩu sơn.
Sát Sất Trung Nghĩa vung đại đao to như một cánh cửa, chém cả người lẫn ngựa làm hai khúc, một thân máu tươi bắn tung tóe, nhe răng cười độc ác phóng tên vào người Đột Quyết thứ hai. Hộ binh hai bên gã cuống quít giục ngựa đuổi theo đề phòng Tướng quân xảy ra chuyện bất ngờ.
- Phốc!
Một đao quét ngang, một binh lính Đột Quyết bị gã dùng một đao chém gọn thành hai nửa. Bì giáp lá chắn gì đi nữa, dưới đại đao đáng sợ như thế cũng không làm nên chuyện. Nửa thân trên rơi xuống ngựa, tay còn nắm chặt dây cương, bị ngựa kéo đi, nửa thân dưới vẫn ngồi trên lưng ngựa, nhìn vô cùng đáng sợ.
Sa Sất Trung Nghĩa lau máu trên mặt, hét lớn:
- Giết! Giết! Giết!
Một thân dính đầy máu người, vung một cây đao đầy máu, hình dáng này giống như huyết ma. Sa Sất Sung Nghĩa là người Sa Đà, trời sinh tính tình hung hãn. Gã bài binh bố trận, bản lĩnh điều binh khiển tướng đều không bằng các danh tướng Đại Đường khác, nhưng để làm chủ tướng tiên phong chiến đấu anh dũng cũng thừa đủ.
Lần này, quân coi giữ Cư Diên hải hợp lại cùng với viện quân các nơi từ Cư Diên hải trước kia đánh nghi binh người Đột Quyết đến cứu viện tổng cộng là hai vạn kỵ binh. Chiến mã không đủ, liền từ Cư Diên hải chia đến, ra ngoài Cư Diên hải, vào trong Hạp Khẩu sơn mai phục.
Hai đường đại quân Đột Quyết Chu Đồ và Mục Ân ngươi truy ta đuổi, lặn lội đường xa, vội vàng chạy về phía Hãn Đình. Dọc đường đi màn trời chiếu đất mỏi mệt chịu không nổi, lại phải thay phiên gối giáo chờ sáng, canh phòng nghiêm ngặt đề phòng đối phương tập kích đêm, đến lúc này đều kiệt sức. Kết quả khi bọn họ đuổi tới Hạp Khẩu sơn, sớm nghỉ ngơi dưỡng sức. Quân Đường chờ đã lâu, lúc này dốc toàn lực, chia quân Đột Quyết lề mề như một con rồng dài lê thê làm hai nửa.
Quân Đường đánh đâu thắng đó, xung phong không gì cản nổi, đột phá trung lộ, sau đó nhanh chóng tấn công ra hai cánh mở rộng. Quân đội Đột Quyết, một phần là sau hai đại trận lục đục nội bộ, toàn trận hình lại kéo dài hơn mười dặm đường, cực kỳ rời rạc, căn bản không có biện pháp hữu hiệu chỉ huy tam quân, trở nên năm bè bảy mảng. Hai vạn quân Đường chẳng khác gì một đám hổ lang xông vào giữa bầy cừu tùy ý giết hại.
Chiến trường như thế, một khi hệ thống chỉ huy không nhạy bén sẽ trở thành một đòn đả kích trí mạng. Dũng sĩ Đột Quyết ngoan cường dũng mãnh tất cả đều rối loạn, chỉ có thể từng người tự tác chiến. Mà quân Đường đang sĩ khí đại chấn. Sa Sất Trung Nghĩa suất lĩnh thủ hạ đột phá, bọc đánh, tiêu diệt, lại đột phá…
Cứ như thế lặp lại, không ngừng như tằm ăn rỗi ăn hết quân đội Đột Quyết. Quân địch căn bản không thể hình thành đòn phản kích hữu hiệu, lúc này chỉ xem quân Đường có bao nhiêu khí lực, giết được bao nhiêu người mà thôi.
Một trăm ngàn đại quân Đột Quyết, khi quay về vốn đã không đủ tám vạn. Một trận chiến ở Hạp Khẩu sơn còn tổn thất nhiều hơn. Cuối cùng, trốn được về đến thảo nguyên Đột Quyết không đến sáu vạn người.
Không phải Mục Ân và Chu Đồ quá chủ quan, mà là hiện bọn họ đang đề phòng lẫn nhau. Mặc dù bọn họ đã sớm có chuẩn bị cho việc quân Đường đánh lén nhưng cũng không có tác dụng lớn. Huống chi, quân Đường luôn áp dụng thế thủ, chưa từng chủ động tập kích ngoài biên cương xa quá phạm vi tập kích của bọn họ.
Không có khả năng bỗng nhiên biến thành có thể đã khiến bọn họ tổn thất không gì tả nổi.
Hai đường tàn quân của Chu Đồ và Mục Ân ngươi truy ta đuổi chạy trốn tới Hãn Đình, kết quả, bên Hãn Đình không ngờ gió êm sóng lặng. Tuy bệnh tình Cốt Đột Lộc Khả Hãn nguy kịch nhưng vẫn còn có tiếng nói. Mặc Xuyết cũng chưa từng bước lên ngôi Khả Hãn. Giữa các bộ lạc căn bản không phát sinh nội loạn công chiến lẫn nhau.
- Ta xem ngươi và A Nô cô nương rất gần gũi… ! Nàng là người bên cạnh Khương công tử, ngươi định làm thế nào?
Dương Phàm đang cười, liền im bặt, hơi đau đầu xoa xoa cái trán.
Thẩm Mộc mỉm cười nói:
- Ha ha, ta rất thích giúp người thành toàn đấy, có muốn ta chiếu cố giúp ngươi một tay không?
Dương Phàm cười khổ:
- Không phải như vậy, thật sự là…. Thực không dám giấu, Thẩm huynh, tiểu đệ ở Lạc kinh có một vị nữ tử thật tốt đã định chuyện cả đời rồi.
Thẩm Mộc không cho là đúng:
- Đại trượng phu tam thê tứ thiếp cũng là chuyện thường. Lần này ngươi hồi kinh, bằng công lao của mình, một vị trí Tướng quân chắc chắn trốn không thoát được. Cho dù cưới thêm một thê tử thì đã sao?
Dương Phàm chần chờ một chút, lắc đầu nói:
- Thân phận của vị cô nương kia thật sự là…. Thôi đi! Ta cũng không muốn ủy khuất A Nô. Đàn ông tốt trong thiên hạ còn nhiều mà. Nam nữ gắn bó làm bạn, lâu ngày tự nhiên sinh tình. Nếu ra đi, qua ít ngày sau, tâm tư này của nàng cũng sẽ phai nhạt thôi.
Thẩm Mộc ngoài ý muốn, hỏi:
- Hả? Vị nữ tử gần gũi trong kinh kia của ngươi rất có thân phận sao? Ha ha, thủ đoạn của Nhị lang thật hay! Ta lại không biết! Tuy nhiên, nói vậy, đích xác không nên dây dưa với A Nô cô nương. Nàng là một nữ tử tốt, làm thiếp không khỏi thiệt thòi cho nàng. Cũng không chắc nàng chịu làm thiếp thất. Xem bộ dạng ngươi như vậy hẳn là cực kỳ yêu nữ tử Lạc kinh kia. Nếu nàng không muốn ngươi nạp thiếp, có lẽ ngươi cũng không dám nghịch ý nàng.
Góc đường ngoài cửa sổ treo một tấm biểm mộ binh. Minh Uy thú lần này chết trận không ít binh lính, đang cần bổ sung. Chế độ phủ binh Đại Đường từ năm Cao Tông đã từ từ tan vỡ. Với tình thế bức bách của địa khu biên tái, hiện đã bắt đầu áp dụng chế độ mộ binh rồi.
Thẩm Mộc chỉ vào đám người xếp hàng báo danh tòng quân, tràn đầy cảm thán nói:
- Luật pháp triều đình ta, nam nhi hai mươi tuổi thành hôn, những người đến mộ binh này cũng hai mươi tuổi! Nó nói lên điều gì? Nói lên rằng làm trượng phu cũng không dễ hơn giết người! Sống cũng không dễ hơn đánh giặc, nữ nhân cũng không dễ đối phó hơn kẻ thù! Nếu cả hai nữ nhân cùng xuất sắc, ngươi chỉ nên chọn một vẫn tốt hơn, bằng không…., ngươi sẽ rất đau đầu, rất đau đầu…