Say Mộng Giang Sơn

Chương 287 : Cao giá

Ngày đăng: 20:50 18/04/20


Dương Phàm vừa nghe nhắc đến Uyển nhi sắc mặt lập tức trầm xuống.



Hắn tránh đi cái đề tài này mà nói sang vấn đề khác:



- Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự luôn tranh giành ngôi vị thái tử. Nếu có cơ hội đánh gục Võ Thừa Tự, tất nhiên đối với y đó là cầu còn không được. Tuy nhiên, y sẽ chỉ làm Võ Thừa Tự thất thế, mà không để cho hắn chết đâu!



Thái Bình công chúa nói:



- Nếu mà là Địch công hay ta ra mặt, mẫu thân cũng không để hắn chết đâu, cứ để cho hắn thất thế đã là kết quả tốt nhất. Mà nếu chúng ta có thể cắt trụi vây cánh của hắn, thì đối với hắn cho dù còn sống cũng không bằng chết. Với cái kết quả như vậy là được rồi!



Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút hỏi:



- Nhưng Võ Tam Tư cũng không phải kẻ ngu ngốc. Chúng ta giao nhân chứng cho hắn, chẳng lẽ hắn không nhận ra đây là mượn đao giết người sao?



Thái Bình công chúa mỉm cười nói:



- Cho nên, ta mới nói là vẫn không nghĩ ra cách cụ thể để thực hiện được kế sách này. Phải làm cho Võ Tam Tư không hề nghi ngờ bị chúng ta lợi dụng. Nhưng khi nhìn thấy ngươi, ta liền nghĩ ra biện pháp.



Dương Phàm không hiểu nói:



- Ta? Ta có thể làm cái gì đây?



Thái Bình công chúa nói:



- Ngươi là đệ tử của chùa Bạch Mã, ngươi là người của Tiết Hoài Nghĩa. Sau khi ngươi tòng quân thì làm lính ở Kim Ngô Vệ. Ngươi với Khâu Thần Tích có một thời gian qua lại. Bây giờ ngươi ở trong “Bách Kỵ” lập công lớn, lại được thăng làm Võ Lâm Vệ Tả Lang tướng. Có thể nói từ đầu đến cuối ngươi là môn hạ của Võ Du Nghi. Đủ loại quan hệ như thế, bọn họ sẽ coi ngươi là người ngoài?



Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút từ từ nói:



- Ngươi nói là, để cho ta gia nhập môn hạ Võ thị, nguyện trung thành với Võ Tam Tư, rồi mượn tay Võ Tam Tư đánh đổ Võ Thừa Tự?



Thái Bình công chúa ưu nhã lắc đầu:



- Không phải mượn tay Võ Tam Tư mà là trợ giúp một tay. Ngươi cho là hắn không nghĩ đến chuyện đánh đổ Võ Thừa Tự sao?



Dương Phàm hừ lạnh nói:




Dưới trướng các tướng đồng loạt chắp tay trước ngực lĩnh mệnh. Tiếng mấy chục áo giáp cọ vào nhau đồng thời phát ra âm thanh làm cho bầu không khí càng thêm uy vũ!



Tan triều, cả triều một màu tím chậm rãi đi ra khỏi triều đình.



Đây là lần đầu Dương Phàm lên triều tiên với chức Võ Lâm Tả Lang Tướng.



Dương Phàm mặc bộ giáp trụ mới tinh, đứng ở bên cạnh cầu vàng. Trước kia lúc hắn làm một tay kèn lớn cũng đã thực hiện nhiệm vụ nghi thức, tuy nhiên khi đó hắn chỉ là một binh lính. Ngày hôm nay hắn từ Ngọ môn là một võ sĩ đeo đai tiến vào cung vàng điện ngọc. Còn toàn bộ cấm vệ trong cung đình đều là thuộc hạ của hắn.



Địch Nhân Kiệt nhìn thấy Dương Phàm lập tức cười híp mắt đi đến, vuốt vuốt chòm râu dài mỉm cười nói:



- Hiền chất, chúc mừng vinh dự trở về kinh thành a. Ha ha , tiểu nhi Quang Viễn cũng nghe nói chuyện vui của ngươi rồi. Ngươi xem ngày nào đó đến phủ, lão phu bày một bàn tiệc để ăn mừng ngươi a.



Dương Phàm lui một bước, cung kính thi lễ một cái, nói:



- A! Hóa ra là Địch công. Mạt tướng hữu lễ! Mạt tướng vừa mới đảm nhiệm chức Lang Tướng, còn nhiều công việc chưa theo kịp, sợ là tạm thời chưa có thời gian rảnh.



Các quan viên bên cạnh mới nghe qua hai người đối đáp, thì suýt nữa ngã ra đấy. Địch Nhân Kiệt tự xưng lão phu, gọi người ta là hiền chất, người ta lại tự xưng là mạt tướng. Cứ nghe cách hắn và Địch công xưng hô thì hay là Địch cáo già này muốn xấu mặt?



Địch Nhân Kiệt nghe xong lời nói của Dương Phàm…, nụ cười trên mặt cứng đờ. Lúc này Võ Tam Tư cũng lắc cánh tay đi đến, cười ha hả nói:



- Dương Phàm! Đúng là tuổi trẻ tài cao, song hỷ lâm môn, hậu sinh khả úy a!



Dương Phàm vội vàng cung kính thi lễ nói:



- Mạt tướng bái kiến Lương Vương điện hạ!



Võ Tam Tư cười nói:



- Ai! Không cần đa lễ! Không cần đa lễ! Bổn vương thích nhất là kết giao với những người tuổi trẻ tài năng, tuấn kiệt. Sau khi nghe nói chuyện ngươi ở Tây Vực, bổn vương rất ưa thích…! Ha ha, Hai ngày tới gia tộc Võ thị ta có tổ chức một yến tiệc. Bổn vương muốn mời ngươi đến uống mấy chén rượu nhạt, kể chuyện đi Tây vực của mình. Ngươi có bằng lòng hay không?



Bắc nha là quân binh riêng của thiên tử, mà Võ Lâm Vệ lại là cánh quân đứng đầu trong Bắc Nha. Lần này Dương Phàm trở về từ Tây Vực , thành Võ Lâm Vệ Tả Lang tướng. Đám người Hoàng Húc Sưởng, Điền Ngạn cũng được dính máu ăn phần với hắn, đều được làm quan trong “Bách Kỵ” Huyền Vũ Môn. Luận về chức quan Dương Phàm làm tả Lang tướng ở trước mặt Địch Nhân Kiệt và Võ Tam Tư đương nhiên là nhìn có gì đáng để ý , nhưng thực quyền thật ra lại không nhỏ.



Địch Nhân Kiệt và Võ Tam Tư đều muốn lôi kéo Dương Phàm, bọn họ đại diệncho hai phe, một là thế lực của Tể tướng, hai là thế lực của tôn thất Võ gia. Các đại quan viên đủ loại trong triều đứng bên cạnh im lặng hồi lâu quan sát, xem Dương Phàm lựa chọn như thế nào.