Say Mộng Giang Sơn

Chương 296 : Trợ giúp

Ngày đăng: 20:50 18/04/20


- Thần Dương Phàm bái kiến Thánh nhân!



Dương Phàm đứng vái chào, hai tay cung kính.



Hắn biết Uyển nhi đang nhìn mình không chớp mắt, nhưng Võ Tắc Thiên cũng đang nhìn hắn, giờ khắc này, hắn không dám có chút sơ sẩy.



Võ Tắc Thiên hỏi:



- Ngươi có chuyện gì bẩm tấu với trẫm?



Dương Phàm chắp tay nói:



- Học sĩ Vương Khánh Chi dẫn hơn trăm người các giới Lạc Dương quỳ ở bên ngoài Ngọ Môn, dâng biểu thỉnh nguyện.



Võ Tắc Thiên ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi, Uyển nhi chủ trì Học sĩ môn, việc này phần lớn là nàng trông coi. Uyển nhi nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ nàng cũng không biết, Võ Tắc Thiên liền chuyển hướng Dương Phàm, hỏi:



- Bọn họ thỉnh chuyện gì?



Dương Phàm khấu đầu nói:



- Xin Thánh nhân lập Võ Thừa Tự làm Thái tử!



- Hả?



Võ Tắc Thiên nghe vậy sắc mặt trầm xuống. Võ Thừa Tự muốn vị trí Thái tử bà hiểu rõ chứ, chỉ là bà không ngờ Võ Thừa Tự lại thiếu kiên nhẫn như vậy. Đối với vị trí Thái tử, bà vẫn chưa quyết định thì Võ Thừa Tự lại nôn nóng động thủ rồi.



Thân phận bất đồng, tâm thái cũng bất đồng. Lúc trước khi Võ Tắc Thiên muốn xưng đế, đám người Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư từng nhiều lần tổ chức dân chúng Lạc Dương ủng hộ lên ngôi, nên khi nghe được tin tức này, trong lòng Võ Tắc Thiên vô cùng vui mừng.



Hiện giờ bà đã là Thiên tử, Võ Thừa Tự lại dùng chiêu thức ấy, không khỏi có ý bức vị trí Thiên tử này của bà. Võ Tắc Thiên lòng sinh phản cảm, nói:



- Thái Tử vô tội, sao lại phế? Cho dù là phải lập Thái tử thì cũng là việc nhà trẫm, khi nào thì đến lượt bọn họ vung tay múa chân xen vào, mau đuổi chúng đi đi.




Vương Khánh Chi “a” một tiếng, bừng tỉnh hiểu ra, nói:



- Thì ra là thế, lang tướng tính toán chu toàn, là bản quan hiểu lầm. Bản quan cũng muốn tìm nhiều người tới, có điều nhiều người còn không biết tâm ý bệ hạ, khó tránh khỏi khỏi nhìn trước ngó sau, khiếp đảm sợ việc, cho nên...



Dương Phàm chợt lóe mắt nhìn lên trước, khẽ dặn dò:



- Đừng có lên tiếng, tới Điện Võ Thành rồi, khi học sĩ kiến gia thì nên nói năng cẩn trọng.



Lời Vương Khánh Chi vừa ra bên miệng lại nuốt trở vào, vâng vâng hai câu rồi lui lại một bước.



Hóa ra, Vương Khánh Chi vừa mới dẫn người hô khẩu hiệu đi tới trước cửa cung, Dương Phàm nên dẫn y vào cung bởi vì Vương Khánh Chi không phải người dân thường, y vốn là người có công danh, là học sĩ đương triều, nếu nói có chính sự muốn gặp tấu thiên tử, Dương Phàm chỉ là tướng quân phụ trách trấn thủ cung đình, không có lý do gì ngăn trở.



Nhưng Dương Phàm lại lấy cớ người đi cùng y phần lớn đều là dân thường không có công danh, tụ tập nhốn nháo trước cửa cung làm xấu mặt hoàng cung nên ngăn lại, còn mình thì đi điện Võ Thành diện thánh, lúc ấy Vương Khánh Chi có chút không vui, không rõ Dương Phàm cùng là người Võ thị, sao lại ngăn mình không cho vào, lúc này nghe Dương Phàm nói lý do, thì lời oán trách tự nhiên không cánh mà bay rồi.



Trong Trung thư tỉnh hôm nay đang là giờ làm việc của Tể tướng Lý Chiêu Đức, Lý Chiêu Đức nghe nói có người tụ chúng ở Ngọ môn, thỉnh cầu phế lập Thái Tử.



Nội thị môn trong cung cũng không phải chỉ hầu hạ Hoàng đế và phi tần, Tể tướng ban sai trong cung và các học sĩ cũng có nhiều nội thị hầu hạ, nội thị hầu hạ phi tần phạm vi hoạt động chủ yếu trong đình, mà đám nội thị hầu hạ tướng công môn này phạm vi hoạt động mới chủ yếu tập trung ở trước cung.



Nhóm nội thị này ra ra vào vào truyền công hàm, đi lại đi ra trong cung thường xuyên, tai mắt vô cùng linh thông. Đám người Vương Khánh Chi bị ngăn trở ở cửa cung, lúc Dương Phàm vào cung xin chỉ thị Võ Tắc Thiên, thì có Tiểu Hoàng tay cầm công hàm đi cửa cung truyền lại đã nhìn thấy mọi phát sinh ở trước cửa cung, nghe thấy hết mọi thứ.



Gã lập tức chạy một mạch về Trung Thư Tỉnh, như khướu nói những chuyện xảy ra ở bên ngoài Ngọ môn cho Lý Chiêu Đức nghe. Lý Chiêu Đức vừa nghe không khỏi giận tím mặt.



Lý Chiêu Đức làm người cao ngạo, tính khí táo bạo, là Lý Tể tướng đương triều cương trực cứng rắn nhất, mạnh mẽ nhất, hơn nữa còn là nhân vật kiên trung phái Lý Bảo. Vừa nghe Vương Khánh Chi tụ chúng gây rối, bắt chước Phó Du Nghệ ủng hộ lên ngôi, ở bên ngoài Ngọ môn ồn ào thỉnh cầu phế Thái Tử, sửa lập Ngụy vương, Lý Chiêu Đức lập tức giận không kềm được.



Lão ném công vụ đang xử lý xuống, nổi giận đùng đùng chạy tới điện Võ Thành, nhưng khi lão ra đến cửa Trung Thư tỉnh thì chợt nhớ cứ tùy tiện đến ngăn cản như vậy, mà đương kim Hoàng đế tính cách cứng rắn mạnh mẽ, chỉ sợ tức giận trong lòng, nếu Vương Khánh Chi nhân cơ hội nói những lời hoa ngôn xảo ngữ thuyết phục Hoàng đế, thánh chỉ một khi ban ra, ván đã đóng thuyền, lão cũng không ngăn được.



Lý Chiêu Đức vừa chuyển ý nghĩ, vội vàng gọi tiểu thái giám báo tin kia lại, hỏi:



- Học trò Tương Châu buổi sáng tiến vào kinh báo điềm lành hiện đang ở đâu?